TÁI SINH DƯỚI ÁNH TRĂNG - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-19 15:44:04
Lượt xem: 1,160
11
Đổi lại ngày trước , chắc chắn ta sẽ lao tới tát nàng ta hai cái, mắng nàng ta là đồ không biết xấu hổ, đi quyến rũ phu quân người khác.
Rồi sau đó, cả Giang gia sẽ nhảy ra chỉ trích, trách phạt ta.
Giang Tự Châu sẽ mang theo sự đau lòng và thương cảm ôm Diệp Cẩn vào lòng, đưa nàng ta về Diệp gia, an ủi cả ngày trời.
Còn ta, ngồi lặng lẽ trong từ đường, chép sách đến mức tay chân rã rời, vậy mà vẫn không đợi được một bữa cơm nóng.
Nhưng nay ta đã sống lại, chẳng còn để tâm đến tình cảm của Giang Tự Châu, càng hiểu rõ rằng Diệp Cẩn chỉ là con châu chấu mùa thu, chẳng còn nhảy nhót được bao lâu nữa, nên trước sự khiêu khích của nàng ta, ta coi như không thấy.
Nhưng đại bá mẫu và tam thẩm thẩm thì lại nhìn thấu cái vẻ làm bộ làm tịch của đám thiếp thất.
Tức thì, họ giận dữ không kìm nén nổi, đứng ra bênh vực ta:
"Đã bị bỏ về nhà mẹ đẻ, là thứ đàn bà bị trượng phu bỏ rồi, còn quan tâm gì đến thể diện nữa chứ."
"Nếu còn muốn giữ thể diện, thì có để cho đàn ông tùy tiện ra vào phòng khuê suốt đêm không?"
"Chỉ là một người tàn tật, làm thiếp đã là quá ưu ái rồi, lại còn mơ tưởng bước lên làm chính thất, không đủ mất mặt hay sao?"
Giang Tự Châu định nổi giận, nhưng lại bị Diệp Cẩn kéo tay áo giữ lại:
"A Châu đừng giận, Nguyệt Hoa tỷ tỷ oán hận muội. Muội không sao đâu, tỷ ấy xả hết cơn giận rồi thì sẽ không làm loạn với huynh nữa."
"Muội tha thứ cho họ không đối tốt với muội, huynh cũng cùng muội tha thứ cho họ được không?"
Khuôn mặt Giang Tự Châu đầy lạnh lẽo, chỉ khi ánh mắt đặt lên người Diệp Cẩn mới trở nên dịu dàng.
"Chỉ có muội là hiền lành nhất, ai cũng có thể tha thứ được. Nếu Mạnh Nguyệt Hoa có được một nửa sự hiểu chuyện của muội, cũng không đến mức gây ra cớ sự này."
"Thôi đi, nể mặt muội, ta sẽ không tính toán với nàng ta nữa."
"Nhưng nàng ta dám nguyền rủa mẫu thân, thì chính là bất hiếu. Hôm nay nếu ta không dạy dỗ nàng ta, thì phụ lòng mẫu thân đã bao năm yêu thương và dạy bảo ta."
Những nụ cười cười nhạo và khinh thường trên mặt mọi người Giang Tự Châu không hề nhìn thấy, hắn ta chỉ si mê nhìn Diệp Cẩn, rồi nở một nụ cười cưng chiều.
Diệp Cẩn cười thẹn thùng, sau đó quay lại gọi ta:
"Nguyệt Hoa tỷ tỷ, A Châu đã chịu cúi đầu rồi, tỷ đã biết lỗi chưa?"
Giang Tự Châu liếc nhìn ta đầy lạnh lùng, không kiên nhẫn ra lệnh:
"Ngươi quỳ xuống xin lỗi, ta sẽ tha cho ngươi lần này."
---
12
Mọi người giận dữ muốn chửi mắng, nhưng ta chỉ nhẹ nhàng vỗ về tay của đại bá mẫu, rồi từng bước tiến về phía Diệp Cẩn.
Khi nàng ta đang mỉm cười đắc thắng, chờ ta xin lỗi, ta liền vung tay tát hai cái liên tiếp vào mặt nàng ta, sau đó tung một cú đá thẳng vào chiếc xe lăn.
"A!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tai-sinh-duoi-anh-trang/chuong-7.html.]
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Diệp Cẩn hét lên trong sợ hãi, ngay lập tức trên mặt hiện lên năm dấu ngón tay đỏ rực.
Cả người nàng ta, dưới cú đánh mạnh của ta, lăn lộn khỏi xe lăn ngã xuống đất.
Giang Tự Châu vội vã bế nàng ta lên, đối mặt với gương mặt đẫm nước mắt và máu, vẻ yếu đuối đáng thương của Diệp Cẩn, hắn ta nghiến răng, tức giận nhìn chằm chằm vào ta:
"Mạnh Nguyệt Hoa, ngươi điên rồi à?"
Hắn ta trợn trừng mắt, giơ tay định đánh ta, nhưng ta nhanh như chớp, tát mạnh hai cái vào mặt hắn ta.
Hắn ta sững sờ nhìn ta, tay vẫn còn giơ lơ lửng giữa không trung:
"Ngươi dám đánh ta?"
"Không hiền đức, không hiếu thuận, lại còn không con cái, hôm nay ta sẽ hưu ngươi."
Ta trừng mắt nhìn hắn ta, ẩn chứa sự căm hận ngút trời, nghiến răng nói:
"Không cần ngươi hưu ta, ta viết thư hòa ly, các bậc trưởng bối Giang gia sẽ làm chủ cho ta."
"Ngươi chỉ biết đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không màng đến sự an nguy của muội muội, không quan tâm đến sống chec của mẫu thân, trong mắt chỉ có tình yêu và con tiện nhân kia, loại người vô tình vô nghĩa như ngươi, chính là ta, Mạnh Nguyệt Hoa, không cần ngươi nữa!"
Giang Tự Châu lập tức nổi cơn thịnh nộ, hét lớn:
"Nguyền rủa mẫu thân ta chưa đủ, bây giờ còn lôi cả muội muội ta vào. Ngươi còn định bịa chuyện gì nữa, Giang Mộng Dao thực sự bị bọn cướp bắt cóc?"
Rầm!
Diệp Cẩn, vừa ngồi lại trên xe lăn, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, mặt mũi đầy vẻ hoảng loạn.
Ồ, thì ra kẻ đứng sau màn cũng biết sợ hãi.
Nhưng chẳng phải tất cả chuyện này vốn dĩ là âm mưu của nàng ta sao?
Nhìn vẻ kinh hoàng của Diệp Cẩn, ta nhếch môi, đáp lại lạnh lùng:
"Diệp tiểu thư, sao ngươi lại run sợ như vậy?"
"Ngươi có lẽ chưa biết, trong lúc Giang Tự Châu ở bên ngươi cả đêm không về, khi đánh đuổi bọn gia nhân không cho gặp mặt, thì chính muội muội ruột của hắn ta đã bị bọn cướp bắt đi, chịu đủ mọi tra tấn dã man. Giờ đây, sự trong sạch đã mất, dung nhan hủy hoại, Giang gia chắc chắn sẽ không tha cho kẻ đầu sỏ."
Cả người Diệp Cẩn rõ ràng đang run rẩy, thậm chí nàng ta cúi gằm mặt, tái mét không dám nhìn ai.
Thái độ khác lạ này, mọi người đều thấy rõ.
Chỉ có Giang Tự Châu là vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng ta, dịu dàng an ủi:
"Ta hiểu rõ thủ đoạn của Mạnh Nguyệt Hoa nhất, chẳng qua là biết lấy cái chec của mẫu thân ta không lừa được nữa, nên bây giờ bịa chuyện về danh dự của Mộng Dao để làm đau lòng chúng ta."
"Mộng Dao sẽ không sao đâu, muội không cần phải áy náy như vậy."
"Đợi ta gọi Mộng Dao ra, nàng ta sẽ bị vả mặt trước mọi người. Lúc đó, dù nàng ta có quỳ xuống xin lỗi ta, ta cũng chắc chắn sẽ hưu nàng ta."
"Hầu gia đang tìm ta?"