TẠM BIỆT MỐI QUAN HỆ KHÔNG CÂN BẰNG - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-09-10 22:38:29
Lượt xem: 1,266
5
Thấy tôi đi lại dọn đồ vài lần.
Bố mẹ chồng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hỏi tôi đang làm gì.
Biết không thể tránh được, tôi có ý nhắm vào họ, đáp bâng quơ: "Tôi đang dọn sạch hết rác rưởi bên mình."
Bố mẹ chồng thấy quần áo trong túi xách của tôi, rõ ràng có chút không vui, nhìn nhau một cái, miệng nhếch lên, lẩm bẩm: "Đồ phá gia chi tử."
Tôi không muốn vì cãi nhau với họ mà làm rối kế hoạch của mình, nên không thèm đôi co, tiếp tục từng chuyến chuyển đồ của tôi và con gái lên xe.
Đến khi hoàn toàn xong xuôi, đã là chín giờ tối.
Trong khoảng thời gian này, bố mẹ chồng đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho Thẩm Gia Minh.
Là để mách con trai họ rằng tôi không nấu cơm tối cho họ.
Thực ra, không phải họ không thể tự nấu ăn.
Dù sức khỏe của bố mẹ Thẩm Gia Minh không tốt nhưng đi lại vẫn bình thường.
Họ chỉ quen việc từ khi họ dọn đến ở chung với chúng tôi, bữa tối là do tôi, người bán rau cả ngày, nấu.
Trong quan niệm của họ, con trai họ giờ là ông chủ lớn, còn tôi, một cô nhi trèo cao hưởng phúc con trai họ, thì phải phục vụ họ.
Chưa từng nghĩ đến, tôi không dựa vào con trai họ nuôi, dậy từ sáng sớm lái xe ba gác đi lấy hàng, bán rau đến bảy rưỡi tối chợ mới dọn, tôi, người nuôi con nhỏ, cả ngày đã mệt đến thế nào.
Cuối cùng, thấy thật sự không sai khiến được tôi, mà tôi lại không nghe điện thoại của Thẩm Gia Minh.
Bố mẹ chồng đành tự mình đi nấu mì.
—---
Khi Thẩm Gia Minh về.
Tôi đang bế con gái định bước ra khỏi cửa phòng ngủ.
Bố mẹ chồng đang ở trong phòng khách húp mì.
Nghe thấy Thẩm Gia Minh giận dữ quát tháo, tôi biết, tối nay chắc chắn sẽ có một trận đại chiến.
Vì vậy, tôi quay lại đặt con gái xuống, dặn con bịt chặt tai lại và đếm đến năm trăm rồi mới bỏ tay ra.
Sau đó, tôi bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, đối diện với Thẩm Gia Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tam-biet-moi-quan-he-khong-can-bang/chuong-5.html.]
Tôi không ngờ anh ta về nhanh như vậy.
Trong kế hoạch của tôi.
Thẩm Gia Minh phải bắt được xe ở phố Tứ Phương, đưa Giang Thanh về xong rồi mới bắt xe về đây, thế nào cũng phải mười giờ rưỡi.
Mà lúc đó, tôi đã đưa con gái rời khỏi căn hộ này an toàn.
Đợi chơi vui với con vài ngày rồi, tôi mới đi nói chuyện ly hôn với Thẩm Gia Minh.
Đã vậy, kế hoạch không theo kịp thay đổi, thì tùy cơ ứng biến thôi.
Ra đến phòng khách.
Tôi thấy bố mẹ chồng đang cầm tô mì, than phiền với Thẩm Gia Minh.
Lúc này sắc mặt Thẩm Gia Minh cực kỳ u ám.
Thấy tôi, anh ta nói: "Tống Thanh Ly, cô lập tức đi xin lỗi mẹ con Giang Thanh ngay!"
Tôi sững sờ.
Bố mẹ chồng, những người đang đợi Thẩm Gia Minh phân xử giúp họ, cũng sững sờ.
Bố chồng nghi hoặc hỏi: "Gia Minh?"
"Bố, chuyện của bố mẹ, đợi con về giải quyết sau."
Nghe thấy câu này, tôi cười đến rơi nước mắt.
Hóa ra, trong lòng anh ta, bố mẹ cũng không quan trọng bằng Giang Thanh.
Thẩm Gia Minh vừa đáp lại bố, vừa định kéo tay tôi.
Tất nhiên tôi không ngu mà để anh ta chạm vào.
Nên tôi nhanh chóng di chuyển hai bước để né tránh.
"Thẩm Gia Minh, anh có bệnh thì đi mà chữa! Xin lỗi, dựa vào cái gì chứ?"
"Dựa vào cái gì? Cô có biết không, mấy lời chửi rủa bẩn thỉu của cô bị con gái người ta nghe không sót từ nào? Giờ con bé đang cãi nhau với mẹ nó, nói bố mẹ nó ly hôn là vì mẹ nó ngoại tình với tôi! Hôm nay cô phải đi xin lỗi, giải thích rõ ràng cho đứa bé!"
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Hai người không phải là cặp tra nam tiện nữ à? Nếu không phải hai người hôm nay trước mặt tôi, cứ quấn quýt không rời, tôi có chửi các người sao?"