Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TẠM BIỆT THANH MAI TRÚC MÃ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-20 21:47:36
Lượt xem: 1,122

Tôi ôm lấy hy vọng mong manh cuối cùng, thử tìm gặp mẹ của Vệ Dư. Có lẽ tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ đến vẻ đáng thương trước đây của bà ấy, khi bà nhờ tôi trông nom Vệ Dư. Tôi tự hỏi, liệu có ai có thể nhanh chóng thay đổi như vậy không?

 

Kết quả là, bà ta thậm chí không cho tôi vào nhà, dùng ánh mắt khinh miệt, giống như nhìn rác rưởi, lướt qua tôi: "Lâm Hy, mẹ cô chưa dạy cô về lòng tự trọng sao? Cô tham lam đến vậy à? Số tiền Vệ Dư đã đưa cô trước đây cô vẫn chưa hài lòng à? Nhỏ như cô mà đã tham lam như vậy."

 

Bà ta tuôn ra hàng loạt lời lẽ như vậy, khuôn mặt hiện rõ vẻ dữ tợn. Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh bà ta khóc lóc cầu xin tôi tìm Vệ Dư hay nhờ mẹ tôi giúp đỡ chăm sóc cậu ta.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi không thể không tự hỏi, đây có phải là cùng một người không?

 

Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Người ta nói, đi một lần sẽ học được một bài học.

 

Tôi không cãi lại bà ta, cũng không cầu xin thêm, chỉ quay lưng rời đi.

 

Ở lại lâu hơn chỉ làm tăng thêm sự sỉ nhục.

 

Những chuyện mà kết quả đã biết trước thì không cần phải lãng phí thời gian nữa.

 

Vừa bước ra khỏi tòa nhà, tôi đụng ngay Vệ Dư, người vừa chơi bóng rổ trở về.

 

Cậu ta nhìn tôi, chắc chắn nói: "Cũng không phải là không thể cho vay."

 

"Điều kiện là gì?"

 

"Cô phải xin lỗi Ân Ân. Cô ấy đã rộng lượng bỏ qua rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là cô được phép vượt quá giới hạn."

 

Hóa ra, cậu ta đang chờ tôi ở đây.

 

Vệ Dư đứng cách đó không xa, đầy hứng thú chờ đợi sự nhượng bộ và khuất phục của tôi.

 

Tôi ngước lên, lạnh lùng nhìn cậu ta và nhẹ nhàng nói: "Vệ Dư."

 

"Sao? Cuối cùng cũng chịu thừa nhận lỗi rồi à?"

 

"Người hèn mọn sẽ có ngày bị quả báo, ngày cậu bị trừng phạt sẽ đến sớm thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tam-biet-thanh-mai-truc-ma/chuong-6.html.]

 

Ca phẫu thuật của bố tôi không thể trì hoãn, nhưng tôi lại càng không thể tin vào lời hứa của cậu ta.

 

Hơn nữa, việc tôi thừa nhận tội ăn cắp chẳng khác gì tự g.i.ế.c cả gia đình tôi.

 

May thay, mẹ của Vệ Dư đã nhắc tôi rằng số tiền trong thẻ ăn của tôi vẫn chưa dùng hết.

 

Tôi đến căng tin, vừa khóc vừa làm loạn để rút lại số tiền đó.

 

Sau đó, tôi đem tiền đến bệnh viện để tạm giải quyết khó khăn trước mắt.

 

Ngày hôm sau, khi vừa đến lớp, trên bàn học của tôi đã đầy những dòng chữ bôi nhọ bằng sơn đỏ: "Đồ ăn trộm", "Đồ làm gái" và đủ loại từ ngữ sỉ nhục khác, thật sự không thể nhìn nổi.

 

Giáo viên chủ nhiệm chỉ hỏi vài câu hình thức trong lớp xem ai đã làm, không ai thừa nhận nên cũng chẳng có gì xảy ra tiếp theo. Nhưng sau đó cô ấy có gặp riêng tôi, bảo tôi đừng vì thành tích tốt mà không ngừng gây chuyện, một cái tát không thể kêu thành tiếng.

 

Vệ Dư khoanh tay đứng nhìn từ xa. Khi tôi đi ngang qua, cậu ta mỉa mai nhìn tôi và nói: "Lâm Hy, nhiều năm rồi mà cậu chẳng tiến bộ chút nào sao? Cậu vẫn muốn khóc và chạy về nhà mách mẹ à? Tôi đã nói chỉ cần cậu xin lỗi Ân Ân..."

 

Tôi giáng một cái tát thật mạnh vào mặt cậu ta. Tiếng tát vang vọng làm cả hành lang im lặng.

 

"Tôi hỏi cô giáo, nghe rõ không? Một cái tát có kêu không?"

 

Tôi nhìn chằm chằm vào họ, nước mắt kìm nén trong hốc mắt.

 

Giáo viên chủ nhiệm im lặng trong giây lát, sau đó giận dữ hét lên: "Lâm Hy, em dám làm thế này trước mặt cô sao? Em vẫn nghĩ những chuyện này không phải lỗi của mình à? Em..."

 

Tôi không đáp lại, chỉ đứng thẳng lưng và bước đi.

 

Tối hôm đó, sau giờ tự học, tôi không về ký túc xá. Chiều hôm ấy, tôi đã tìm gặp đứa bạn yếu đuối nhất của Trình Ân Ân, liên tục chất vấn cô ta liệu có định ép tôi đến c.h.ế.t hay không. Tôi nói nếu tôi chết, đó sẽ là lỗi của cô ta.

 

Sau đó, tôi để lại một mảnh giấy dưới gối của từng người trong nhóm họ, với lời nhắn: "Tôi làm ma cũng không tha cho các người."

 

Tôi còn để lại một bức thư tuyệt mệnh trong ngăn bàn, mô tả chi tiết tôi đã bị bắt nạt như thế nào, tinh thần tôi sụp đổ ra sao, tôi cảm thấy có lỗi với bố mẹ, nhưng không thể chịu đựng thêm được nữa.

 

Sau đó, tôi rời khỏi trường, đi dọc theo những khu vực có camera giám sát và tiến về phía bờ sông.

Loading...