Tạm biệt - Chap 3
Cập nhật lúc: 2024-05-01 12:17:28
Lượt xem: 396
7
Tại sao một người sắp c.h.ế.t lại lãng phí tiền bạc cho chính mình?
Tôi nhìn Từ Dương và nghiêm túc nói: "A Dương, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa. Tôi muốn tỏ ra đàng hoàng hơn trong vài ngày tới, được không?"
Mũi tôi bắt đầu chảy máu, cô ấy vội vàng cầm m.á.u cho tôi, rồi đột nhiên đứng dậy: “Sao kẻ xấu không c.h.ế.t đi?”
Từ Dương chở tôi về lều, trăng đã lên, đàn cừu trong đàn cũng bắt đầu chợp mắt.
Tôi bật điện thoại của mình.
Tôi thấy tin nhắn của Lục Áng và anh ta biết số điện thoại di động dự phòng của tôi.
Những tin nhắn đó thật điên rồ, lúc thì muốn chia tay với tôi, lúc sau lại yêu cầu tôi đừng rời xa.
Không cần nghĩ cũng biết tất cả đều là do Đoàn Chi Chi làm ra.
Cho đến khi một dãy số quen thuộc chợt hiện lên, tôi mới nhấc máy.
Đó là anh trai của tôi.
Ngữ khí của anh có chút lúng túng, nhưng vẫn nói: "Ninh Kỳ, Chi Chi thật sự thích Lục Áng, emcó thể..."
Tôi đồng ý ngay trước khi anh ấy nói xong: "Anh ơi, em đồng ý rồi. Em không quấy rầy Lục Áng. Nếu Đoàn Chi Chi có bản lĩnh, Lục Áng sẽ là của cô ta."
Giọng nói của anh trai đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: " Em nói vậy là có ý gì?"
Thân thể đau nhức khiến tôi yếu ớt, tôi khẽ cười: “Anh ơi, anh còn nhớ lúc bố còn ở đây, anh luôn cõng em trên lưng không? Anh ơi, em đưa hết tiền cho chú Đoàn, chú ấy có thể trả lại mẹ và anh trai cho em được không?
Giọng anh trai chợt giật mình: " Kỳ Kỳ, em sao vậy? Em đang ở đâu?"
Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Ninh Dịch, em đã đưa tiền, thận và bạn trai của mình cho Đoàn gia. Giờ thì em nên giải quyết ổn thỏa. Mẹ sẽ không gọi em là kẻ vô ơn nữa phải không? Anh à, anh vẫn còn tức giận vì em không thương em gái à? Tất cả những thứ này đều thuộc về cô ta.”
"Ninh Kỳ, em ở đâu?"
"Ninh Dịch, nếu được lựa chọn, em không muốn làm Ninh Kỳ chút nào."
Cúp điện thoại, cảm giác đau nhức trong người lại ập đến, nhìn Từ Dương đang cho Viên Bảo ăn cách đó không xa.
Không, chúng ta không thể để cô ấy lo lắng nữa.
Tôi buộc mình phải đứng dậy và bước từng bước về phía họ.
Nhưng tôi vẫn ngất đi.
8
Khi tỉnh dậy, tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.
Tôi biết rằng căn bệnh ung thư đã lan rộng khắp cơ thể và tôi thậm chí còn cảm thấy ớn lạnh dưới cơ thể.
Dù ghét phải thừa nhận điều đó nhưng tôi không tự chủ được.
Ung thư di căn, mất sức lực, mù lòa và tiểu không tự chủ, tất cả đều khiến tôi mất đi phẩm giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tam-biet/chap-3.html.]
Khi Từ Dương vào thay quần áo cho tôi, cô ấy không nói gì.
Trong vòng chưa đầy một tháng, tôi đã hành hạ cô ấy đến mức hốc hác.
Cô ấy đưa Ninh Dịch vào trong lều với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Hai mắt Ninh Dịch đỏ hoe, thậm chí có thể nhìn thấy quầng đen quanh mắt anh, xem ra Hứa Dương lúc tức giận đã đánh anh.
Tôi sửng sốt: “Tôi thật sự không có gì khác để đưa cho Đoàn Chi Chi, Ninh Dịch, anh đừng ép tôi nữa được không? Tôi c.h.ế.t cũng không yên được sao?”
Người đàn ông cao gần 1,9 mét đột nhiên quỳ xuống đất, khóc như một đứa trẻ.
Anh lau mũi và nước mắt, từng bước một quỳ xuống cạnh giường: " Kỳ Kỳ, anh đưa em về nhà được không? Chúng ta có thể về nhà chữa trị được không? Anh sẽ không đi cùng người khác nữa. Em là bảo bối của anh. Anh có thể..."
Tôi đẩy anh ra: “Ninh Dịch, tôi cầu xin anh tránh xa tôi ra.”
Anh đưa tay định chạm vào tôi, nhưng tôi né tránh không để lại dấu vết, anh có chút choáng váng, đột nhiên đỏ bừng mắt hỏi tôi: " Có đau không? Kỳ Kỳ, em về nhà với anh trai đi."
Tôi đột nhiên suy sụp, bộ dáng cải trang mấy ngày nay rốt cuộc biến thành bộ mặt hung ác nhất, tôi điên cuồng mắng anh: “Ninh Dịch, tôi chuẩn bị c.h.ế.t rồi, anh tại sao lại giả làm người tốt? Nếu như anh thực sự coi tôi như em gái, chỉ cần đừng để tôi gặp lại anh."
Từ Dương đưa anh ấy ra ngoài, tôi mới lấy lại bình tĩnh.
Từ Dương lau mắt: “ Anh ta tự mình tìm được chỗ này, tớ đuổi anh ta đi, cậu đừng tức giận.”
Tôi không biết Hứa Dương đã nói gì với Ninh Dịch, dù sao anh ấy cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Ngày qua ngày tôi đau đớn, ngay cả thuốc giảm đau cũng vô dụng, tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội, chỉ khi Từ Dương rời khỏi lều, tôi mới dám thì thầm nỗi đau. Viên Bảo không còn thích ra ngoài chạy trốn nữa, nó càng bám lấy tôi hơn, yêu thương che chở tôi hơn.
Tôi cố chịu đựng cảm thấy nhức nhối ở mọi khớp xương trên cơ thể, nhưng vẫn đứng dậy và chơi ném đĩa với Viên Bảo.
Tôi giơ chiếc dĩa nhựa lên cao, ném nó ra xa, nhưng Viên Bảo vẫn không hề động đậy, nó chỉ nằm cạnh,ôm lấy bắp chân tôi.
Tôi xoa đầu nó: “Con có muốn làm mẹ vui không? Con nhặt nó lên đi con ngoan.”
Viên Bảo liền chạy về phía xa, nhưng mỗi bước đi vẫn ngoái lại nhìn, sợ tôi biến mất.
Vậy đó, Viên Bảo, con phải học cách không nhìn lại.
Tôi đã nói dối Từ Dương rằng thuốc giảm đau có tác dụng, tôi có thể từ từ đứng dậy đi lại, và cô ấy trở nên vui vẻ.
Cô ấy thực sự tin tưởng vào tôi rằng sức khỏe của tôi có thể đang có dấu hiệu cải thiện.
Ninh Dịch không đến gặp tôi nữa, nhưng tôi vẫn có thể thấy ngoài lều thường có rất nhiều đồ ăn nhẹ và thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, còn có một bộ búp bê Barbie mà tôi từng mơ ước khi còn nhỏ.
Tôi còn nhớ lúc đó chú Đoàn chỉ mua một bộ bốn con búp bê, hai cho tôi và hai cho Đoàn Chi Chi.
Nhưng Đoàn Chi Chi thích cả bốn.
Mẹ đặt tất cả búp bê vào phòng Đoàn Chí Chi mà không nói một lời.
Bà ấy thậm chí còn mắng tôi trước mặt chú Đoàn: “Chú Đoàn có dễ nuôi con ở trường không? Con còn muốn chơi búp bê nữa không? Khi có khả năng, kiếm tiền thì tự mua. Đừng đánh nhau với Chi Chi.”
Từ Dương do dự: "Ninh Dịch, có lẽ thật sự hối hận, hoặc là..."
Tôi lắc đầu: “A Dương ,bây giờ cho dù anh ấy có thật sự muốn đối tốt với tớ cũng không giúp được gì, tớ căn bản không cần. Hơn nữa, tớ không muốn anh ấy sống trong bóng tối tội lỗi... Hãy để anh ấy đi và đừng quay lại nữa. Hãy giả vờ như tớ vẫn còn sống khỏe mạnh ở một nơi xa xôi."
Từ Dương thở dài và không nói gì.
Hoàn