TẤM CHÂN TÌNH CỦA LĂNG TƯỚNG QUÂN - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-17 21:21:43
Lượt xem: 356
19.
Lăng Vân hoàn toàn ngớ ra.
Tay ta đ.ấ.m vào bộ giáp lạnh băng của hắn, đau đến mức tê dại, đang định nổi giận thì Lăng Vân bất ngờ ôm chặt lấy eo ta, kéo ta vào lòng.
Ta ngồi chồm hổm trên đùi hắn, tư thế thật sự rất xấu hổ, giọng ta lập tức yếu đi vài phần, chỉ biết trợn mắt nhìn hắn.
“Chàng— chàng— chàng làm cái gì vậy?!”
Lăng Vân nhếch miệng mỉm cười.
Nụ cười của hắn như xua đi làn mây đen tối, ánh trăng lấp ló hiện ra, hoa tuyết tan chảy, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.
Tim ta lại không thể kiểm soát, đập nhanh điên cuồng.
“Thẩm Như Khanh, nàng là đến vì ta.”
Lần này không phải là câu hỏi, mà là một khẳng định, tên đầu gỗ này cuối cùng cũng hiểu ra rồi.
Ta đỏ mặt gật đầu, đang gật được một nửa, Lăng Vân đã ngẩng đầu hôn lên.
Xe ngựa đi theo đội quân, lắc lư tiến về phía trước, cho đến khi rời khỏi cổng thành rất xa mới dừng lại.
Một số phó tướng đứng nhìn nhau, không hiểu Lăng tướng quân định làm gì.
“Chu phó tướng, ngươi đi hỏi thử xem.”
Chu phó tướng cưỡi ngựa đến gần, còn chưa mở miệng, bỗng nghe thấy từ trong rèm xe truyền ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Chu phó tướng hoảng hốt, mặt biến sắc, vội vàng kéo căng cương ngựa, nhảy ra xa ba mét.
“Các ngươi có phải là muốn hại c.h.ế.t ta không? Mau trả lời đi!”
Các phó tướng cười ha ha.
“Chỉ có ngươi mới dễ dàng bị lừa gạt thôi, tên ngốc, đó là đích nữ nhà họ Thẩm, ngươi không nhận ra sao?”
“Ba ngày trước, Thẩm đại nhân tự mình cầu xin Hoàng thượng, nói rằng Thẩm tiểu thư bị thương khi rơi xuống nước, không dám làm phiền Thái tử nữa, muốn hủy bỏ hôn ước, Hoàng thượng đã đồng ý.”
“Chúng ta, qua vài tháng nữa, sẽ có thêm một tướng quân phu nhân rồi.”
20.
Đi suốt một ngày, đội quân dừng lại cắm trại cách kinh thành 60, 70 dặm.
Ra khỏi thành không lâu, cảnh vật bên ngoài đã hoàn toàn khác biệt.
Những cây cối um tùm biến mất, xung quanh chỉ còn bụi rậm thấp thấp và cỏ dại thưa thớt.
Ta ngồi trong xe ngựa, nhìn các binh sĩ dựng trại, bỗng dưng từ xa, bụi đất bay mù mịt, một hắc mã lao nhanh tới.
Thái tử từ trên yên ngựa nhảy xuống, loạng choạng vài bước, suýt quỳ xuống đất.
“Thẩm Như Khanh!”
Thái tử giận dữ, ném tờ hưu thư đỏ rực về phía xe ngựa.
“Nàng lại dám từ hôn!”
“Dám bỏ ta!”
Ta nhảy xuống xe ngựa, nhặt tờ hưu thư lên xem, vui mừng đến mức không thể kiềm chế biểu cảm.
“Từ hôn sao? Tuyệt quá!”
“Cuối cùng ta có thể chính thức ở bên Lăng tướng quân rồi.”
“Ta không tin!”
Thái tử trừng mắt nhìn ta, đôi mắt lạnh lùng dần chuyển đỏ.
“Nàng rời bỏ ta, là vì Lăng Vân sao?”
Lăng Vân đứng cách đó không xa, mặc giáp bạc, áo choàng đỏ bay phấp phới trong gió, phong thái anh tuấn, đẹp đến mức không thể tả nổi.
Ta đưa tay ra, chỉ vào Lăng Vân từ trên xuống dưới.
“Ngắm nhìn hắn kĩ vào, ngài nói xem có nên không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tam-chan-tinh-cua-lang-tuong-quan/chuong-7.html.]
“Nàng—”
Thái tử tức đến mức sắp hộc máu, nhưng vẫn cố gắng kìm nén cơn giận, run giọng nói: “Như Khanh, ta thật không hiểu nổi nàng, ta sẽ không cưới Hứa Gia Nhu, cũng không đón muội ấy vào cửa nữa.”
“Nàng mau mau trở về với ta.”
“Thái tử, ta không quan tâm ngài muốn cưới ai, ta chỉ thích Lăng tướng quân mà thôi, ngài hãy tự về đi, nhé?”
Mặt mày ta hoàn toàn biểu lộ sự không thoải mái, Thái tử nhìn một lúc lâu, cuối cùng mới ngớ người nhận ra.
“Thẩm Như Khanh, nàng có thật sự mất trí nhớ hay không?”
“Trước đây nàng chưa bao giờ đối xử với ta như vậy.”
“Nàng hoàn toàn không nhớ gì về ta, đúng không? Nàng quên hết những lời hứa trước đây, quên rằng đã nói sẽ ở bên ta cả đời, nàng hoàn toàn quên hết, đúng không?”
“Đúng vậy, quá khứ của ngài, ta không chút hứng thú, đừng quấy rầy ta nữa.”
Nói xong, ta quay lưng định bỏ đi, Thái tử đỏ mắt lao đến, nắm chặt lấy cổ tay ta.
“Thật không công bằng, Thẩm Như Khanh, sao nàng lại có thể quên ta? Thật không công bằng!”
21.
“Thật ghê tởm, mau buông ta ra!”
Ta dùng hết sức vùng vẫy, không ngờ Thái tử lại thật sự lập tức buông tay.
Do quán tính, ta lùi lại vài bước, té ngã xuống đất, đầu vừa khéo đập vào một viên đá.
Ta cảm thấy trước mắt tối sầm.
Ôi mẹ ơi, xui quá đi!
Ta như vừa mơ một giấc mộng dài, trong giấc mộng, ta thấy mẫu thân ta được chôn cất, phụ thân ta lại ôm biểu muội của mẫu thân, hứa sẽ cưới nàng ta làm vợ kế.
Ta vừa mất mẹ, thì cùng ngày, cũng mất đi cha ruột mình.
Ta đau khổ chạy ra ngoài, cảm thấy trên thế gian này không còn một người thân nào nữa.
Bên ngoài đang tuyết rơi dày, ta trốn trong rừng, lạnh đến mức gần như mất đi tất cả giác quan.
Khi trời sẩm tối, Thái tử kéo ta ra khỏi đống tuyết, cõng ta ra ngoài.
“Như Khanh, nàng cố chịu đựng một chút, ta sẽ đưa nàng đến tìm thầy lang.”
“Nàng quên rồi sao? Chúng ta đã đính ước, ta cũng là người nhà của nàng, nàng còn có ta.”
Giữa trời tuyết trắng, bờ vai mỏng manh của Thái tử là nguồn nhiệt duy nhất của ta, hơi ấm đó, đã sưởi ấm ta rất lâu, rất lâu...
Gió lạnh rít lên xung quanh, như có hai người đang tranh cãi.
“Chỗ ở sau khi Như Khanh tỉnh lại là do ngươi sắp xếp, cố tình giấu ở phía nam thành, để ta không dễ dàng tìm thấy.”
“Lăng tướng quân, ngươi không nghĩ rằng, khi Như Khanh hồi phục trí nhớ, nàng ấy sẽ ghét ngươi sao?”
“Thừa nước đục thả câu, chính là hành động của kẻ tiểu nhân!”
“Thì sao chứ?”
Hai người tranh cãi kịch liệt, ta cúi đầu, đặt má mình lên lưng Thái tử.
“Kì Hữu, đầu ta rất đau.”
Xung quanh đột nhiên im lặng, một lát sau, Thái tử vui mừng lao đến, nắm lấy tay ta.
“Như Khanh, nàng tỉnh lại rồi?”
“Cuối cùng nàng cũng chịu lại gọi tên của bổn cung, nàng có nhớ ra gì không?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta mở mắt.
Trời đã tối đen như mực, ta nằm trong một chiếc lều trại, bên ngoài gió lạnh rít lên, bạt lều bị gió Tây Bắc thổi mạnh.
Trong lều, chỉ có một ngọn đèn le lói, Lăng Vân mặc giáp, cầm cốc nước đứng cách ta không xa.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, cốc nước rơi xuống đất.
Lăng Vân mắt đen như mực, hoàn toàn tràn đầy sợ hãi.
Giống như một người lữ khách mệt mỏi, trèo đèo lội suối, lại phát hiện đích đến chính là vực sâu thăm thẳm.