Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TẦM CỐ HOAN - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-01 17:48:08
Lượt xem: 6,448

Vừa đến cửa phòng giam, Nguyên Gia đã lao tới, giận dữ nắm lấy song sắt.

“Ngươi cũng xứng sao?” Nàng ta hét lên, “Ngươi là tiện nhân mà ai cũng có thể có, dựa vào gì mà thay thế vị trí của bổn cung? Hoa sen của ngươi là xăm lên, bổn cung mới là thiên giáng tường hoa!”

Nàng ta thảm hại, rõ ràng sống không tốt trong ngục.

Lục Phi bảo vệ ta sau lưng, nhạt nhẽo nói: “Ngươi còn tâm trí lo nghĩ chuyện này, xem ra sống trong ngục cũng không tệ.”

Nguyên Gia lại căm hận nhìn chàng: “Ngươi là kẻ tiện chủng...”

Nàng chưa nói hết, ánh sáng từ lưỡi d.a.o của A Thất lóe lên khiến nàng im bặt.

Lục Phi cười nhẹ: “Thiên giáng tường hoa? Nói một ngàn lần, ngay cả ngươi cũng tin sao?”

Nguyên Gia đứng đờ ra tại chỗ.

“Để tranh sủng, khi mẫu phi ngươi sinh ngươi, ngươi vừa sinh được nửa giờ đã cấy sâu bọ hoa sen vào ngươi, khiến n.g.ự.c ngươi hiện ra hình hoa sen. Đổi lại, sâu bọ ngày ngày hút tinh huyết của ngươi, cho đến khi ngươi dần suy yếu và rồi sẽ c.h.ế.t sớm. Hiện giờ ngươi lại nói thứ này là tường hoa?”

Nguyên Gia tuyệt vọng, yếu ớt phản bác: “Ngươi nói dối.”

“Hôm nay ta đưa Doanh Chi đến gặp ngươi lần cuối, không phải để nghe ngươi phát điên. Mà ngươi cũng biết rõ, nàng và ngươi tuy không cùng mẹ, nhưng vẫn là tỷ muội ruột. Ngươi gọi nàng là tiện nhân, chẳng phải vì tự nhận mình cao quý bị phơi bày nên nổi giận sao?”

Nói xong, chàng không nhìn Nguyên Gia thêm, ôm vai ta quay đi, chỉ nhạt nhẽo dặn A Thất: “Giết nàng ta, không cần giữ lại xác.”

Phía sau là tiếng chửi rủa đầy tức giận và tuyệt vọng của Nguyên Gia, dần xa đến không nghe thấy nữa.

Ta tựa vào lòng chàng, thật tâm khen ngợi: “Lục Phi, chàng thật sự rất giỏi nói.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“...”

“Nhưng những lời chàng vừa nói... có ý gì?”

Chàng thở dài, vuốt tóc ta.

“Doanh Chi, nàng đã bao giờ nghĩ, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nếu không có quan hệ m.á.u mủ, làm sao nàng và nàng ta lại giống nhau đến thế?”

Trong đầu ta như có tiếng sét đánh ngang.

Vậy nên... kẻ từng lừa mẹ ta, cái gọi là quý nhân, chính là Sở hoàng đã mất?

Trong chốc lát, những mối liên kết ẩn sâu trong cuộc đời ta bỗng trở nên rõ ràng.

Nguyên Gia nói sai, mama nói sai.

Ta không phải sinh ra là kẻ tiện tịch.

Nhưng quá khứ cũng không thể đổi thay.

Bước ra khỏi thiên lao, cái lạnh của đầu xuân xâm nhập vào, nhưng bị vòng tay ấm áp của Lục Phi ngăn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tam-co-hoan/chuong-16.html.]

Ở bên chàng, dường như bất kể ta có thân phận gì, luôn đáng quý.

Ánh nắng dịu dàng chiếu xuống, ta vẫn không yên lòng nghiêng đầu nói.

“Nhưng... dù chàng không để tâm, hôm đó ở tiệc giao thừa, còn có những người khác cũng biết, ta không phải công chúa Nguyên Gia thật. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, dân Tấn quốc biết được, chẳng phải danh dự của chàng sẽ bị tổn hại, chàng...”

Ta chưa nói hết, Lục Phi đã ngắt lời.

Chàng cười, ánh mắt lấp lánh, sau đó tiến đến, nhẹ nhàng hôn lên mũi ta.

“Làm gì có thật hay giả?” Chàng nói, “Trên đời này, vốn chỉ có một công chúa Nguyên Gia là nàng.”

17

Năm sau, băng tan tuyết chảy.

Lễ phong hậu của ta được chọn vào một buổi hoàng hôn mùa xuân.

Đó là ngày lành tháng tốt do Lục Phỉ đặc biệt nhờ Thái sử lệnh tính toán.

Sáng sớm, ta đã bị Đàm Vân kéo ra khỏi chăn. Vốn định nấn ná thêm một chút, nhưng nàng nhìn ta với ánh mắt đáng thương: “Đây là lần cuối cùng nô tỳ được hầu hạ nương nương, nương nương mau dậy đi.”

Ta suýt quên mất, A Thất đã được Lục Phi phong làm tướng quân. Sau lễ đại điển hôm nay, nàng sẽ cùng phu quân tương lai chuyển ra ngoài phủ ở.

Đàm Vân giúp ta mặc bộ lễ phục hoàng hậu phức tạp từng lớp từng lớp, cài phượng quan lên tóc. Ta nhìn vào gương đồng, thấy một nữ tử dung mạo kiều diễm tuyệt sắc, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Từ hoa khôi thanh lâu, đến giả danh công chúa, trở thành phi tử của Cửu hoàng tử, rồi đến hoàng hậu của một quốc gia.

Hai mươi năm đầu đời của ta, thực sự như một giấc mộng.

Ta khoác tay Lục Phi, theo sự hướng dẫn của lễ nghi quan, từng bước tiến lên cao đài.

Chàng khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ: “Doanh Chi, đừng căng thẳng.”

“Những gì nàng có được đều xứng đáng.”

“...Được.”

Ta hít sâu một hơi, nắm tay Lục Phỉ chặt hơn.

Cuối cùng, qua bước thềm cuối cùng, ta và Lục Phi cùng đứng trên cao đài.

Mũ phượng có dây tua dài phức tạp buông xuống, nhẹ nhàng chạm vào tai, giống như nụ hôn ấm áp của Lục Phi đêm qua rơi bên tai ta.

Và giờ đây, ánh hoàng hôn rực rỡ, mây chiều hòa quyện, người trong lòng ta cũng đã trở về.

(Hoàn)

 

Loading...