Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tâm Đã C.h.ế.t Từ Lâu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-10 20:10:33
Lượt xem: 2,617

“Mọi chuyện đều tốt cả, anh ấy chỉ là người tốt, không chịu được khi thấy người khác khó chịu thôi.”

“Không phải bố mẹ quý anh ấy vì điểm này sao? Con với anh ấy có thể có chuyện gì được?”

Đầu dây bên kia, mẹ tôi như thở phào nhẹ nhõm.

“Hân Nhi, con với Tử Sinh sống tốt với nhau nhé, bố mẹ chỉ mong con yên bề gia thất, ổn định cuộc sống.”

“Bố mẹ đều không còn khỏe mạnh, không biết sẽ đi lúc nào, chỉ mong có ai đó biết lo lắng chăm sóc cho con.”

Nước mắt tôi không sao kìm được, phải mất một lúc mới có thể “Vâng” một tiếng.

Biết làm sao để nói với họ rằng tôi chỉ còn ba mươi ngày?

Họ chỉ có mình tôi, nếu tôi đi rồi họ phải làm sao đây?

Ai sẽ phụng dưỡng, ai sẽ chăm sóc khi họ ốm đau...

Tôi cắn chặt răng, vẫn không kìm được tiếng nức nở.

Sợ họ nghe thấy, tôi vội vàng cúp máy.

Bây giờ không phải lúc đau buồn.

Tôi đã sống thêm được ba năm, nếu định mệnh đã an bài là sẽ mất sớm, thì cũng phải lo cho chuyện dưỡng già của bố mẹ.

Lúc đó, tin tức về cái c.h.ế.t của tôi cũng không thể để họ biết được, phải giấu thật kín, họ không chịu nổi đâu.

Cần có thêm tiền bạc để họ sống an ổn trong nửa đời còn lại.

Tôi nghĩ, cần phải nói chuyện rõ ràng với Tạ Tử Sinh.

Không liên quan gì đến tình cảm, chỉ là để giành lợi ích.

Tim hơi nhói.

Có lẽ do cảm xúc lúc nãy d.a.o động quá lớn, cơ thể không chịu nổi.

Trong đầu lại vang lên lời nhắc nhở của Mạt Mạt: “Cậu cẩn thận một chút, quá vui quá buồn thì thân thể này có thể sụp đổ sớm đấy.”

3

Gọi điện cho Tạ Tử Sinh, anh ta có vẻ không vui.

“Không phải đã nói là tình trạng của Diệp Nhiên không tốt sao, còn gọi làm gì nữa?”

Phải rồi, tôi với anh ta cũng sớm không còn gì để nói.

Tôi chỉ muốn lấy lại những gì đáng ra thuộc về tôi.

“Tôi muốn nói chuyện với anh.”

“Nói chuyện gì, Diệp Nhiên à?” Giọng Tạ Tử Sinh càng thêm lạnh lùng. “Cô đừng tưởng rằng, đính hôn rồi thì có thể chen vào chuyện của tôi nhé?”

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn nói chuyện cổ phần công ty. Tôi cần tiền, có thể bán cổ phần cho anh.”

“Thẩm Hân Nhi! Cô đang uy h.i.ế.p tôi đấy à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tam-da-chet-tu-lau/chuong-2.html.]

Giọng anh ta không mấy thiện chí.

Qua màn hình, tôi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ cau có của Tạ Tử Sinh.

Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ xấu xí, ngay cả lúc cau mày mím môi khi tức giận cũng trông đẹp lạ thường.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chỉ là bây giờ nghĩ đến khuôn mặt anh ta, lòng tôi chẳng hề d.a.o động chút nào.

“Được, tôi về ngay, cô hài lòng chưa?”

Trước khi Tạ Tử Sinh cúp máy, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ.

“Đừng để em làm ảnh hưởng đến tình cảm của anh với Hân Nhi.” Diệp Nhiên vẫn nhẹ nhàng ôn nhu.

“Không ảnh hưởng, tôi không quan tâm đến cô, tôi chỉ mong cô c.h.ế.t sớm đi!” Tạ Tử Sinh hung dữ nói lời cay độc.

Sau đó là tiếng nức nở khe khẽ của Diệp Nhiên.

Thật sự không quan tâm sao, vậy sao lại không rời cô ta nửa bước?

Sao lại bỏ tôi lại trong tiệc đính hôn, suýt chút nữa biến tôi thành trò cười?

May mắn thay, tôi thực sự đã không còn quan tâm nữa rồi.

Tôi lái xe về nhà, gió bên ngoài thổi dữ dội, có vẻ như sắp mưa.

Mở cửa phòng tân hôn, Tạ Tử Sinh đang khoanh tay đứng ở cửa ra vào nhìn ảnh cưới của chúng tôi.

Chính xác hơn là bức ảnh cưới mà Mạt Mạt đội lốt thân xác tôi chụp với anh ta.

“Thẩm Hân Nhi, cô nhìn xem, chúng ta sắp kết hôn rồi, cô sợ cái gì?”

Anh ta xoa xoa trán: “Tôi mệt rồi, sau này đừng dùng cổ phiếu công ty để uy hiếp…”

“Anh trả bao nhiêu?”

Tôi ngắt lời Tạ Tử Sinh, thay giày và bước vào nhà.

Sắc mặt Tạ Tử Sinh chợt trầm xuống, không khí lạnh đến mức đáng sợ: “Tôi đã về rồi, cô còn định làm loạn đến khi nào nữa?”

4

“Nếu anh không mua, tôi…” Tôi có thể đem bán cho người khác.

Nhưng tôi chưa nói hết câu thì bên ngoài bỗng có một tia sét cực sáng xé toạc màn đêm, ngay sau đó là tiếng sấm rền vang, chấn động đến nhức tai.

Đồng thời, đèn ở cửa ra vào và phòng khách lập tức tắt phụt.

Mất điện rồi!

Tim tôi thắt lại, theo phản xạ định nắm lấy tay áo của Tạ Tử Sinh.

Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, thổi mưa rào rào đập vào cửa sổ, như có vô số linh hồn cô độc đang đập vào cửa kính.

Tối quá, mắt tôi hoa lên, cổ họng bị siết chặt vì sợ hãi, chỉ có thể cố gắng phát ra vài âm tiết.

“Cứu… cứu tôi…”

 

Loading...