Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tâm Đầu Ý Hợp - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-09-28 15:29:17
Lượt xem: 1,295

Các trưởng bối cũng biết chàng không thể nói, nên không hỏi han gì nhiều về tình hình Diệp phủ, chỉ dặn dò vài câu như bậc tiền bối chỉ bảo, rồi cũng rời đi.

 

Ra khỏi đại sảnh, ta không nhịn được mà nắm lấy tay chàng giấu dưới ống tay áo rộng. Ta biết chàng sẽ không giận, càng không buồn, nhưng ta sợ chàng buồn lòng.

 

Chàng có lẽ hiểu được ý ta, chỉ mỉm cười, dùng tay kia véo nhẹ má ta, lắc đầu ra hiệu rằng chàng không sao, rồi nắm tay ta bước đi tiếp.

 

Trước đại sảnh có một cây đa trăm tuổi, cành lá rủ xuống mặt đất, đ.â.m chồi nảy lộc, xanh tươi rậm rạp.

 

Uấn lang kéo ta đến trước cây đa, quay người lại, đối diện với cây đa cúi người hành lễ. Ta có chút bối rối, Chung Thúc ở bên cạnh nhắc nhở: “Đại thiếu phu nhân, năm xưa tổ tiên Nhà họ Diệp kết duyên dưới gốc cây này, từ đó về sau, nhiều cặp tân hôn của Nhà họ Diệp đều đến đây bái lạy để cầu mong gia đình hòa thuận, vợ chồng hạnh phúc.”

 

Ta gật đầu, quay lại thì thấy Uấn lang đang nhìn ta với đôi mắt lấp lánh dưới ánh nắng ấm áp của mùa đông.

 

Ta mỉm cười, cùng chàng đứng trước cây đa, nghiêm túc cúi đầu bái lạy: “Phụ nhân Nhà họ Diệp, cầu xin thần cây phù hộ, phù hộ cho ta và Uấn lang hạnh phúc viên mãn, trăm năm bên nhau.”

 

“Xuân nhật yến, lục tửu nhất bôi ca nhất biện. Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp thân thường kiện, tam nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế thường tương kiến.” (Tiệc xuân vui vẻ, một chén rượu xanh, một khúc hát mừng. Nguyện ước thứ nhất là chàng sống lâu trăm tuổi, nguyện ước thứ hai là thiếp luôn khỏe mạnh. Nguyện ước thứ ba là giống như đôi chim uyên ương trên xà nhà, mỗi năm đều được gặp lại nhau, sống bên nhau mãi mãi.)

 

Ta từng gả cho một công tử mà ta không yêu, về sau, ta chỉ mong chúng ta mãi mãi bên nhau.

 

Trước Tết, ta và Uấn lang đã hoàn thành xong hết các nghi lễ tế tổ, mấy ngày qua cả hai đều mệt mỏi, người vương đầy mùi trầm hương.

 

Cả ta và Uấn lang đều không được khỏe mạnh lắm, hành trình không nhanh được, cho dù lúc này quay về cũng không kịp về kinh thành đón Tết, thế nên chúng ta quyết định ở lại Giang Nam đón năm mới, chờ hết Tết sẽ quay về dự lễ Nguyên tiêu.

 

Giang Nam thật đẹp, ta và Uấn lang cùng với Chung Thúc ngày ngày đi khắp nơi, nếm hết các món ngon, ngắm hết cảnh đẹp. Ngay cả Chung Thúc cũng phải tấm tắc khen chúng ta biết chơi, ông bảo lần nào về Giang Nam cũng đi cùng, nhưng chưa bao giờ chơi vui như lần này.

 

Ta phát hiện Uấn lang là người rất khéo tay, Giang Nam có rất nhiều món đồ chơi nhỏ, chàng chỉ cần nhìn một lần là có thể học theo được bảy, tám phần, nhất là nghề mộc, chàng nhìn các thợ làm mộc mà mắt sáng rực lên.

 

Ta lén bảo Chung Thúc mua về đủ loại gỗ và dụng cụ, lại mời thợ thủ công đến nhà, định cho Uấn lang thỏa sức làm đồ chơi.

 

Sáng hôm sau, Uấn lang vừa tỉnh dậy đã thấy bất ngờ ta chuẩn bị cho mình, cười ngây ngô, nhìn đông ngó tây, rồi ta tưởng chàng sẽ không còn để ý đến ta nữa. Nào ngờ, chàng cười tươi quay lại kéo ta vào phòng, hôn hết lần này đến lần khác, có lẽ là để bày tỏ niềm vui và cảm kích của mình.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nụ hôn giữa hai người trẻ tuổi, dù ban đầu chẳng có chút dục niệm, nhưng sau đó dần dần lại biến thành cảm giác khác lạ. Thế nên, người thợ mộc ngồi ở phòng bên đã phải uống trà cả buổi sáng.

 

A, thật là xấu hổ, ai ai cũng biết chúng ta làm chuyện xấu ban ngày rồi.

 

Uấn lang quả thật có thiên phú, lại chăm chỉ học hỏi, chỉ trong vài ngày đã làm ra những món đồ gỗ tinh xảo. Chàng làm một chiếc mộc quan để tặng cha, làm một đôi trâm gỗ để tặng mẹ, làm một cuốn sách gỗ để tặng Hy Việt. Ta hỏi chàng định tặng gì cho ta, chàng đỏ mặt, đưa cho ta một tượng gỗ nhỏ có hình dáng giống chàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tam-dau-y-hop/phan-7.html.]

Ta hỏi chàng có phải định đem chính mình tặng cho ta không, chàng gật đầu.

 

Chàng nói với ta rằng nghĩ mãi không biết tặng gì, nên cuối cùng đành tặng chính bản thân mình cho ta.

 

Ta hôn chàng một cái, cười nói: “Chàng vốn dĩ là của ta rồi.”

 

Đây là lần đầu tiên ta và chàng cùng nhau đón Tết. Ta muốn xem pháo hoa nhưng lại sợ lạnh, bèn sai người khiêng trường kỷ vào giữa sân, rồi đắp mấy lớp chăn ngồi đó đón giao thừa.

 

Ta dựa vào lòng chàng, dù thân thể chàng không khỏe, vóc dáng không cao lớn, nhưng vòng tay chàng lại đủ ấm áp, đủ để bảo vệ ta.

 

Dưới bầu trời đầy pháo hoa, ta ôm lấy eo chàng, hôn lên môi chàng và nói: “Uấn lang, ta yêu chàng.”

 

Phiên ngoại 1

 

Khi trở về kinh thành, ta vẫn nôn thốc nôn tháo, ban đầu nghĩ là say tàu thuyền, nhưng về đến phủ vẫn nôn mãi. Gọi thầy thuốc đến khám mới biết ta đã mang thai.

 

Uấn lang mừng rỡ không thôi, cứ vuốt ve, hôn lên bụng nhỏ vẫn còn phẳng lì của ta.

 

Mang thai nên không thể ra ngoài chơi, nhưng tính ta đã quen tự do, ở trong phủ thật quá nhàm chán. Uấn lang bày đủ trò để làm ta vui.

 

Ngày sinh nhật ta, vì đang mang thai nên không thể tổ chức lớn được, Uấn lang nói chờ ta sinh xong sẽ bù lại cho ta.

 

Ta ngồi nhà chán nản cho cá ăn, mấy ngày nay Uấn lang không biết bận việc gì, cả ngày không thấy bóng dáng. Ngay cả hôm nay là sinh nhật ta, chàng cũng không ở bên. Buổi sáng còn mong chàng sẽ chuẩn bị quà, ai ngờ đến chiều vẫn chưa thấy, chắc ta đã nghĩ nhiều rồi. Đứa nhỏ mới bốn tháng, ta còn phải chờ thêm nửa năm nữa, rồi còn phải ở cữ nữa.

 

“Haiz.” Ta thở dài, cuộc sống này thật quá nhàm chán.

 

“Meo~” Ta nghe thấy tiếng mèo kêu, quay đầu lại thì thấy Uấn lang đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo, mặc trang phục kỳ lạ, trên chân đi đôi guốc gỗ.

 

“Uấn… Uấn lang?” Ta ngạc nhiên.

 

Chàng nắm tay ta, kéo ta đi.

 

Ta sực nhớ ra, hôm nay phía Nam thành có lễ hội, mọi người sẽ đeo mặt nạ, mặc y phục khác lạ, bán những món đồ thú vị rồi cùng nhau nhảy múa.

 

Dù rất tò mò về lễ hội, nhưng ta không dám ra ngoài. Ta đang mang thai, làm sao có thể ra nơi đông người được! Uấn lang, chàng phải cẩn thận chứ!

 

Loading...