Tâm Người Xưa - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-08-12 11:52:49
Lượt xem: 954
12
"Mẫu thân!" Vẫn là tiếng gọi của Diểu Diểu phá tan sự im lặng.
"Mẫu thân..." Thiếu niên kia như bừng tỉnh, gần như lao đến.
"Mẫu thân! Người vẫn còn sống!"
Hắn chạy đến nắm lấy tay áo ta: ‘‘Con biết mà, sao người có thể rời bỏ con và phụ... con và phụ thân chứ!"
Ta cố gắng mở bàn tay đang nắm chặt của mình.
Nở một nụ cười: "Công tử, có lẽ ngươi nhận nhầm người rồi?"
Bao nhiêu năm qua, ta đã nói tiếng quan thoại của nước Ứng rất trôi chảy.
"Diểu Diểu, lại đây, mẫu thân bế con."
Ta gạt tay hắn ra, tiến lên vài bước, muốn đón lấy Diểu Diểu.
Diểu Diểu vui vẻ nhào vào lòng ta.
Nhưng người đang ôm con bé dường như chợt bừng tỉnh, vừa lúc ta ôm lấy Diểu Diểu, thì cánh tay ta đã bị giữ chặt.
"A Man."
Phố chợ quá đỗi ồn ào, tiếng gọi của gã gần như không thể nghe thấy.
Nhưng bàn tay gã đang nắm lấy ta khẽ run, đôi mắt đỏ ngầu.
"A Man." Gã gọi từng tiếng: ‘‘A Man, A Man."
"Công tử, ngài cũng nhận nhầm người rồi sao?"
Ta bình tĩnh ngẩng đầu, ôm chặt Diểu Diểu lùi lại hai bước.
Nhưng vị công tử nhỏ kia lại lao đến nắm lấy tay ta.
"Mẫu thân, con là Chu nhi mà! Người không cần con nữa sao, mẫu thân!"
"A Man." Cánh tay ta lại bị giữ chặt: ‘‘Sao nàng lại đến kinh đô nước Ứng?"
"Sao nàng không đến tìm ta?"
"Nàng không cần ta, ngay cả Chu nhi, đứa con mà nàng đã cực khổ sinh ra, nàng cũng không cần nữa sao?"
"Người lừa đảo từ đâu đến đây!"
Ta hất tay hai người ra: ‘‘Ta khi nào đã sinh hai đứa con vậy?!"
Nhìn họ một cách lạnh lùng, ta ôm chặt Diểu Diểu, quay lưng bỏ đi.
13
Thật sự, ta không quên bất cứ ai, hay bất cứ chuyện gì.
Thậm chí ngay lập tức nhận ra hai người bọn họ.
Tiêu Chu đã cao lớn, trông gần như giống hệt Tiêu Diễn khi còn trẻ.
Còn Tiêu Diễn thì đã mất đi phần nào sự sắc bén ngày trước.
Đặc biệt là khi gã nhìn Diểu Diểu và cười.
Ngay cả với Tiêu Chu, gã cũng chưa từng cười dịu dàng đến vậy.
Nhưng mà...
Ta không muốn có bất cứ liên quan gì đến họ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tam-nguoi-xua/phan-6.html.]
"Mẫu thân, Diểu Diểu có làm phiền mẫu thân không?"
Sau khi về nhà, ta rửa ráy cho Diểu Diểu.
Khi lên giường, con bé hỏi ta như vậy.
Ta mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nó: "Không.”
"Diểu Diểu ngoan, con ngủ trước đi, mẫu thân đi chuẩn bị bữa khuya cho cha."
Diểu Diểu ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ta để lại một ngọn đèn nhỏ, rồi đi vào bếp.
Thẩm Chân chưa ăn tối, chắc hẳn về sẽ đói.
Như mọi khi, ta canh giờ nấu mì, trong đó có hai quả trứng gà.
Khi mang đến phòng khách, đúng lúc có tiếng gõ cửa.
Ta mở cửa, thấy một khuôn mặt tươi cười.
"Nương tử!" Y cúi người ôm ta vào lòng.
"Phu quân." Ta cũng mỉm cười ôm lại y.
Chỉ là khi ánh mắt lướt qua vai y, ta thoáng thấy bóng người trong góc tối ngoài cổng.
Cảm giác như bị sét đánh trúng, ta đứng sững tại chỗ.
14
"Diểu Diểu đã ngủ chưa?" Thẩm Chân hỏi ta.
"Ngủ rồi."
Thẩm Chân vẫn ôm ta.
Diểu Diểu đã bốn tuổi, nhưng y vẫn rất quấn quýt ta.
Bóng người trong bóng tối đó dường như muốn bước tới.
Nhưng bị một lực nào đó kéo lại.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thẩm Chân lại hôn nhẹ lên má ta.
Kéo theo bóng dáng người đó, cả hai quỳ xuống.
Từ khi Tiêu Diễn lên ngôi, đổi quốc hiệu thành "Thương," hai triều Thương và Ứng đã đối đầu nhiều năm, chiến tranh liên miên.
Xem ra lần này Tiêu Diễn lén vào thành, không tiện để lộ thân phận.
Ta không nhìn họ nữa, lập tức đóng cửa lại.
Chỉ là nửa đêm, có tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Ba nhanh hai chậm.
Những năm ở doanh trại kẻ thù của Sở Vương, mỗi khi có tin tức gửi đến ta, đó là ám hiệu này.
Ta mở mắt nhìn lên màn giường.
Tiếng gõ cửa không ngừng, từng tiếng từng tiếng.
Cuối cùng ta đứng dậy.
Vừa mở cửa, đã có người quỳ trước mặt:
"Nương nương, thuộc hạ cầu xin người, hãy đi gặp bệ hạ một lần!"