Tâm Tâm Niệm Niệm - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-07 09:10:27
Lượt xem: 2,613
8
Tôi nhảy lên, đứng trên ghế dài, tay cầm chai rượu, chân giẫm lên vai anh ấy, nhìn anh ấy đầy ác ý!
Lúc này đây, trong đầu tôi chỉ toàn là nếu anh ấy lừa bạn thân của tôi thì phải làm sao:
"Nếu anh làm gãy cánh bạn thân tôi, tôi sẽ phá hủy cả thiên đường của anh!" Cho dù anh ấy là anh trai ruột của cô ấy cũng không được!
Giang Bắc Tiềm vừa nói không lừa tôi, vừa luống cuống dùng áo khoác quấn lấy chiếc váy tung bay theo gió của tôi.
"Không có sao? Anh và Ôn Tang là bạn cùng phòng đại học, hai người thân thiết như vậy, quan hệ vẫn luôn tốt như vậy, anh coi tôi là người mù sao?"
Tôi loạng choạng một cái, anh ấy vội vàng nắm lấy tôi: "Đường Niệm, em xuống trước đi, em đánh tôi mắng tôi thế nào cũng được, đừng đứng trên này, nguy hiểm lắm."
Tôi trực tiếp nổi loạn nhảy xuống, sau đó chỉ vào n.g.ự.c anh ấy: "Giang Bắc Tiềm, anh có thể lừa được người khác, anh có thể lừa được em gái anh không?"
Giang Bắc Tiềm: "Hả? Lại liên quan gì đến Giang Tư Khanh?"
Tôi đi chân trần trên mặt đất: "Tôi về nhà đây, đồ gay c.h.ế.t tiệt đừng làm phiền tôi."
Giang Bắc Tiềm: "?"
Tôi vừa đi vừa tức giận nói: "Là Khanh Khanh nói với tôi, từ hồi đại học hai người đã thân đến mức có thể mặc chung một chiếc quần đùi! Cô ấy nói ký túc xá nam đại học trừ giường ra thì cái gì cũng cong!"
Giang Bắc Tiềm: "Chết tiệt! Con nhóc thối tha đó, tôi biết ngay là nó không bình thường, không phải dạng vừa đâu, hóa ra nó đã sớm chôn mìn cho tôi rồi."
Giang Bắc Tiềm cũng tức giận nhưng anh ấy vừa tức giận vừa cõng tôi say khướt trên lưng.
Trên tay còn cầm đôi giày cao gót của tôi.
Anan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tam-tam-niem-niem/chuong-8.html.]
Một lúc lâu sau, anh ấy thở dài, ngột ngạt và bất lực hỏi tôi: "Em không thể tự nhìn ra sao? Con bé nói gì thì em cũng tin à?"
Tôi thành thật gật đầu: "Tôi thấy anh và anh họ tôi đúng là rất thân thiết." Có Giang Tư Khanh lót đường trước, cách tôi nhìn họ cũng tất nhiên sẽ đeo thêm lớp filter gay lòi.
"Hơn nữa, Khanh Khanh nói sẽ nuôi tôi là thật sự sẽ nuôi tôi, cô ấy nói gì tôi cũng tin!"
Giang Bắc Tiềm: "C h ế t tiệt..."
Giang Tư Khanh cuối cùng đã rót cho em thứ thuốc mê hồn gì vậy?
Anh ấy hơi nghiêng đầu, kiên nhẫn giải thích với tôi: "Tôi và Ôn Tang là bạn cùng phòng đại học nhưng tôi thân thiết với cậu ta một là vì chúng tôi chơi rất hợp, quan trọng hơn là vì em."
"Cậu ta là anh họ em, tôi thân thiết với cậu ta một chút, tôi sẽ có thể biết tin tức của em."
"Chúng ta học cùng một trường đại học, mặc dù em kém tôi hai khóa nhưng trong buổi biểu diễn của sinh viên mới, tôi vừa gặp là đã yêu em, trùng hợp hơn là, em và em gái tôi cũng là bạn cùng phòng, vì vậy tôi đã tìm mọi cách để anh trai em, còn có em gái tôi giúp tạo cơ hội... nhưng sau đó tôi phát hiện ra em có vẻ không thích tôi."
"Là Khanh Khanh nói anh thích anh họ tôi, tôi mới không dám thích anh."
Giang Tư Khanh: "Tạo hoá trêu ngươi! Mọi thứ đều là tạo hoá trêu ngươi cả thôiiii! Ai bảo mỗi lần tôi đều gặp đúng cảnh Giang Bắc Tiềm tặng quà cho Ôn Tang! Tôi làm sao biết được đó là tặng cho Đường Niệm chứ!"
Tôi lẩm bẩm: "Hơn nữa, mỗi lần tôi nhìn thấy anh, anh thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy một cái. Làm sao tôi biết được anh thích tôi chứ..."
Giang Bắc Tiềm giọng khàn khàn, tự giễu: "Xin lỗi, trước đây tôi là một kẻ nhát gan, không dám nhìn thẳng vào mắt em, tôi sợ mỗi ánh mắt của tôi đều giống như đang tỏ tình, vì vậy chỉ dám lén nhìn em."
"Tôi đã suy nghĩ rất lâu về chuyện thích em, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi mới dám mang theo tình yêu kiên định từ từ tiến đến bên em."
"Có những con đường rất xa, đi tiếp có thể sẽ mệt nhưng nếu không đi, tôi sẽ hối hận."
Anh ấy có vẻ nói rất nhiều, hoặc cũng có thể là do tôi say quá.