TẬN CÙNG MÙA TUYẾT - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:59:44
Lượt xem: 718
Con gái chỉ vào bức ảnh tốt nghiệp trung học của tôi và hỏi:
"Mẹ ơi, cậu con trai đẹp nhất trong ảnh này là ai vậy?"
Tôi ngừng lại vài giây và nói:
"Là người mà mẹ đã thích suốt nhiều năm."
"Tại sao hai người không kết hôn với nhau?"
"Bởi vì anh ấy luôn thích những cô gái xinh đẹp hơn mẹ."
Năm tôi tuyệt vọng nhất vì mãi vướng bận với anh ấy, để làm cho anh ấy hối hận, tôi đã quyết định kết hôn.
Sau này tôi mới nhận ra, hóa ra mình cũng có thể yêu một người khác.
01
Sau giờ tan học, hôm đó tôi ở lại văn phòng để giúp thầy giáo sửa bài thi. Trong đầu tôi chỉ nghĩ:
“Chết rồi, chắc chắn Lục Kim Trạch đã về trước rồi.”
Cả học kỳ, tôi đều lén lút đi theo sau anh, giả vờ như chúng tôi cùng về nhà.
Tôi tự nhủ với mình, nếu có ngày không theo kịp anh nữa, tôi sẽ ngừng thích anh.
Hành lang lúc đó, các bạn đang dọn dẹp vệ sinh cũng đã rời đi.
Tôi buồn bã quay lại lớp học.
Nhưng bất ngờ thấy Lục Kim Trạch ngồi một mình tại chỗ của tôi, cầm một quyển sách lên xem.
Tôi hỏi: “Sao anh vẫn chưa về?”
Trước đó, tôi và anh chưa từng nói quá ba câu.
“Đợi em mà, ngốc à,” anh nói.
Tôi nghĩ chắc anh cũng thích tôi một chút.
Anh thường đến trễ, mang theo bánh bao và sữa đậu nành vào lớp, rồi để trên bàn tôi trước khi thầy chủ nhiệm đến.
Sau khi trận đấu bóng rổ của đội trường kết thúc, anh băng qua đám đông, chỉ để hỏi tôi một câu: “Lâm Cận, lúc nãy em đang nhìn ai vậy?”
Anh lén mang điện thoại vào trường, buổi tự học tối anh đưa tôi tai nghe để nghe album mới của thần tượng tôi.
Nhưng rồi, cũng có lúc, sau một kỳ nghỉ hè, anh bỗng dưng xa cách với tôi.
Cho đến một lần trong giờ thể dục, tôi vô tình thấy anh và một nữ sinh chuyển trường xinh đẹp trong lớp học, chỉ có hai người.
“Sẽ bị phát hiện đấy,” tôi nghe thấy.
“Em không muốn à?” Anh nhếch giọng, vẫn cái tính đùa cợt đó.
Nữ sinh chuyển trường làm nũng đẩy anh: “Lục Kim Trạch, anh thật đáng ghét.”
Có người bàn tán:
“Lục Kim Trạch đổi người rồi, nhanh vậy à?”
“Cậu cũng thấy cô ấy xinh thế kia mà, còn Lâm Cận trước đây vừa đen vừa bình thường.”
“Đàn ông đều bị thu hút bởi vẻ bề ngoài.”
Khi đăng ký nguyện vọng thi đại học, Lục Kim Trạch được tuyển thẳng vào trường top 1 phía Bắc, còn tôi chọn một trường sư phạm ở miền Nam, cách anh xa nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-cung-mua-tuyet/chuong-1.html.]
Sau khi tốt nghiệp, mỗi người một ngả.
Tôi thậm chí không kết bạn với anh trên WeChat.
Một buổi chiều nóng nhất vào năm hai đại học, tôi vừa tan học và đang ngồi xem phim trong ký túc xá.
Người bạn cùng phòng vừa hẹn hò về la lên: “Trời ơi, các cậu thấy chưa? Dưới tầng có một anh chàng siêu đẹp trai đang đợi ai đó!”
“Có phải người trong khoa chúng ta không?”
“Không biết nữa, chưa gặp bao giờ.”
Các bạn đổ dồn ra cửa sổ, kéo tôi xuống xem.
Tôi ló đầu ra và thấy Lục Kim Trạch đang bị mọi người vây quanh.
Anh đứng đó, tay bỏ vào túi, ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười.
Tôi dẫn anh đi dạo quanh trường, rồi ra chợ đêm, chỉ như hai người bạn học phổ thông bình thường.
“Khi nào anh về?”
Đi qua hầm ngầm, tiếng ồn ào của những người trượt patin, ôm guitar hát khiến tiếng của tôi bị lấn át.
Nhưng anh vẫn nghe thấy.
“Chuyến bay lúc nửa đêm.”
“Gấp vậy sao?”
“Ừ, ngày mai anh có lớp lúc 8 giờ sáng.”
Tôi đi trước, anh đi phía sau.
Khi đi ngang qua vài bạn nam cùng khoa chào hỏi tôi.
Đến bậc thang, dưới ánh đèn đường, Lục Kim Trạch nắm lấy tay tôi.
Tôi quay đầu lại, anh móc tay vào ngón áp út của tôi và hỏi: “Lâm Cận, em không nhớ anh sao?”
Anh lúc nào cũng vậy.
Khi tôi sắp từ bỏ, anh lại bất ngờ xuất hiện.
Suốt học kỳ năm ba đại học, tôi và Lục Kim Trạch, cách nhau hơn hai ngàn cây số, ngày nào cũng nhắn tin.
Anh kể rằng máy giặt ở ký túc xá bị hỏng, phải xếp hàng rất lâu để lấy nước nóng.
Tôi bảo hôm nay tôi có nhiều tiết, phải muộn mới gọi điện cho anh được.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Ừm,” anh cười nhẹ, “không phải anh chưa bao giờ đợi em.”
Tôi ngồi trong lớp, đợi hết giờ học, nhìn đồng hồ trên tường.
“Cận Cận, đi ăn cơm không?”
“Không, các cậu đi đi,” tôi ôm sách bước ra ngoài, “tôi về ký túc xá trước.”
Tôi lách qua đám đông, khó khăn đi xuống cầu thang.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một khuôn mặt duy nhất.
“Lâm Cận.”
Cho đến khi giọng nói quen thuộc gọi tên tôi.