Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TẬN CÙNG MÙA TUYẾT - Chương 10 + Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2024-10-10 22:06:39
Lượt xem: 1,208

Anh ta ngã quỵ xuống, để tay tôi chạm lên trán.

 

"Anh là người đến trước mà."

 

"Em đã thích anh suốt mười năm."

 

"Anh không muốn cưới ai khác, anh chỉ muốn em thôi."

 

"Em trở về đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."

 

Tôi cảm nhận được nước mắt trên mu bàn tay.

 

Quen biết Lục Kim Trạch bao nhiêu năm, chưa bao giờ thấy anh ta khóc như hôm nay.

 

Tôi không biết anh ta đang khóc vì điều gì.

 

Nhưng tôi biết, Lâm Cận của mười năm trước, không cần những giọt nước mắt muộn màng này.

 

Sau khi khóc vì anh ta vô số lần, cô ấy đã hiểu ra một điều.

 

Nếu nước mắt có giá trị.

 

Người yêu đã không bị lãng quên.

 

"Nếu có thể," tôi rút tay lại, bình tĩnh nói, "tôi thà chưa bao giờ quen anh."

 

11

 

"Giá mà anh quen em sớm hơn."

 

Lục Linh nhìn tôi bôi thuốc lên tay anh, đột nhiên nói.

 

"Đợi em tan học, đưa em về nhà."

 

"Để em không phải sống vất vả một mình như thế."

 

Tay tôi khựng lại.

 

Cả tay lẫn chân tôi đều vòng qua ôm eo anh, cảm giác bất an tan biến.

 

Tôi nói: "Chúng ta còn rất nhiều, rất nhiều mười năm nữa."

 

Khóe môi Lục Linh khẽ nhếch, anh cúi xuống hôn tôi.

 

Một nụ hôn khiến tôi dần mất thăng bằng.

 

Tay anh không có quy tắc, không bị ràng buộc, nhịp thở cũng dần trở nên hỗn loạn.

 

Anh đỡ tôi, nhấc tôi lên bàn bếp.

 

Dưới chân, có tiếng chó sủa.

 

Cả hai chúng tôi đều khựng lại.

 

"Lục Linh, em nhặt về một con ch.ó hoang."

 

Trong góc, một chú chó nhỏ màu trắng thò đầu ra khỏi hộp.

 

Anh nhìn xuống, ngẩn người một chút, rồi cười.

 

Anh đưa tay kéo áo tôi xuống, lau vết son trên khóe môi tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

 

Anh nói, ngày xưa anh cũng có một chú chó nhỏ.

 

"Nó tên là gì?"

 

"Thần Tình Yêu."

 

"Tên nghe quen thế," tôi chợt nhớ ra, "ngọn núi tuyết tư nhân của anh cũng có tên như vậy."

 

Anh nhớ nó.

 

Nhưng mãi chẳng tìm được nó.

 

Lục Linh khi mới mười mấy tuổi, để không quên được nó.

 

Đã đặt tên ngọn núi tuyết theo tên chú chó.

 

Lục Linh khi hai mươi mấy tuổi, trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng.

 

Không tìm được dấu vết gì của tôi.

 

Anh đã cầu nguyện với núi Thần Tình Yêu.

 

Chó nhỏ ơi.

 

Hãy đưa cô ấy trở về với tôi.

 

Rồi, anh nghe thấy tiếng chuông vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-cung-mua-tuyet/chuong-10-ngoai-truyen.html.]

 

–Ngoại truyện–

 

Phụ nữ mà thôi.

 

Sáng hôm Lâm Cận rời đi.

 

Khi Lục Kim Trạch tỉnh dậy, theo thói quen vươn tay về phía bên trái, nhưng chỉ chạm phải chiếc giường lạnh ngắt.

 

Chỉ mất ba phút, Lục Kim Trạch đã chấp nhận việc cô rời đi.

 

Chẳng sao cả.

 

Muốn đi thì cứ đi, vốn dĩ đây cũng không phải là mối quan hệ cần chịu trách nhiệm.

 

Anh ta gọi công ty chuyển nhà.

 

Chuyển hết đồ của cô đi.

 

Từng món một, cuối cùng cũng trống rỗng.

 

Như vậy tốt rồi.

 

Không nhìn thấy thì không phiền.

 

Bạn bè rủ đi uống rượu, anh ta đi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Họ cũng sẽ không hỏi về cô, vốn dĩ đây cũng chẳng phải mối quan hệ sẽ được chúc phúc.

 

Anh ta chỉ thấy hơi chán.

 

Về công ty làm thêm, dự án khởi nghiệp bận đến mệt bở hơi tai.

 

Anh ta không còn chán nữa.

 

Về nhà.

 

Chỉ còn lại đồ đạc của riêng anh ta, rất quen thuộc.

 

Như vậy tốt rồi.

 

Không còn gì nữa.

 

Quá thoải mái, anh ta nằm xuống ngủ ngay.

 

Nếu có trách, thì chỉ trách chiếc gối này.

 

Khiến anh ta nhắm mắt lại, tất cả đều là giọng nói của cô ấy.

 

"Lục Kim Trạch, có thoải mái không? Em đã chọn rất kỹ đấy."

 

"Lục Kim Trạch, anh đang làm gì vậy?"

 

"Lục Kim Trạch, khi nào anh về nhà?"

 

Anh ta mất một năm.

 

Mỗi đêm đều cố quên giọng nói của cô ấy.

 

Đừng vô dụng như vậy, chỉ là phụ nữ thôi mà.

 

Nhưng dù thế nào cũng không thể quên được.

 

Cuối cùng, vào cái đêm bị thiếu ngủ nặng và phải nhập viện, anh ta mới có chút yên bình trong giấc ngủ.

 

Đầu óc cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

 

Càng yên tĩnh, càng nghe rõ tiếng lòng mình.

 

"Khi nào cô ấy trở lại, tôi sẽ tha thứ cho cô ấy."

 

"Vậy nên, hãy quay lại đi."

 

Khi tỉnh dậy, anh ta đã tỉnh táo lại.

 

Anh ta hủy bỏ vé máy bay.

 

Không muốn nghe thêm tin tức gì về Lâm Cận nữa.

 

Vào ngày cuối cùng trước khi xuất viện, anh ta nhìn thấy qua ô cửa kính một đôi tình nhân trẻ.

 

Chàng trai bị xe máy đụng trúng.

 

Cô gái lo sợ khóc nức nở.

 

Nước mắt cô ấy chảy mãi, đến một khoảnh khắc nào đó, Lục Kim Trạch lại nhớ đến Lâm Cận.

 

Nhớ cô ấy cũng đã từng ngày đêm chăm sóc cho anh ta như vậy.

 

Cũng đã từng khóc như vậy.

Loading...