TẬN CÙNG MÙA TUYẾT - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-10 22:04:44
Lượt xem: 1,154
Cuối cùng, Lục Linh vẫn đưa tôi đi ăn món tôi thích.
“Anh sẽ nhốt em kiểu gì.”
Tôi ăn xong, theo anh lên xe.
Anh lấy túi tài liệu từ ghế sau, đưa tôi đến bộ phận hộ khẩu của đồn cảnh sát.
Lục Linh nghiêm túc lấy ra bản dịch đã được chứng nhận của Hiệp định Hague.
Tình trạng hôn nhân trên hộ khẩu của tôi từ chưa kết hôn đã được sửa thành đã kết hôn.
Tôi chớp mắt nhìn anh.
“Đây là cách anh ‘nhốt em’ à?”
Anh nhướng mày.
“Giờ là xã hội pháp quyền rồi.”
“Dùng tính hợp pháp của hôn nhân để giảm thiểu khả năng em kết hôn lần nữa,” anh gõ vào đầu tôi, “ngăn không cho em có một chồng ở nước ngoài và một chồng trong nước.”
Tôi lặng lẽ mở cửa xe.
Anh đưa tay đóng cửa lại.
“Vậy, cuối cùng em vẫn đến gặp cậu ta.”
“Không, là vì em nhớ anh.” Tôi ngước lên nhìn anh, “Đến đón anh về nhà, chồng ơi.”
Tôi nói, anh thật là xấu xa, chiến tranh lạnh còn bắt tôi phải chủ động làm lành.
Anh hỏi: “Em muốn được bù đắp gì?”
Trong mắt người ngoài, Lục Linh là công tử xuất thân từ nền giáo dục tinh hoa.
Anh tuyệt đối sẽ không đắm chìm vào những thói nghiện khó kiểm soát khiến con người mất quy tắc.
Cũng không sa vào thế bị động mà không thể tự thoát ra.
Nhưng hiện tại, trong bãi đậu xe.
Bên trong xe.
Tôi che miệng mũi anh.
Anh cúi đầu nhìn tôi.
Khi cảm giác ngạt thở bắt đầu lan tỏa, anh kìm nén bình tĩnh.
Hơi thở từ bụng siết chặt, dài và đều, kéo theo cả tôi.
Anh sắp không thở nổi nữa, mắt đỏ hoe.
Tôi đã đùa quá trớn.
Anh đưa tay cầm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng đẩy ra.
Cơn khát khao nguyên thủy được giải phóng, ánh mắt anh là dáng vẻ của một kẻ luôn ở thế thượng phong.
Nhưng anh buộc phải cúi đầu.
Nhẹ giọng gọi tôi một tiếng: “Chị à.”
Tôi kiệt sức, ngã vào lòng anh thở dốc.
Điện thoại reo lên, số lạ.
Tay tôi run rẩy, vô tình bấm nhận cuộc gọi.
“Lâm Cận.”
Trong không gian ngột ngạt của xe, giọng của Lục Kim Trạch vang lên rõ mồn một.
“Tôi đã kiểm tra rồi, Lục Linh ở nước ngoài đã kết hôn, cô bị lừa rồi.”
Lục Kim Trạch tự mình nói tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-cung-mua-tuyet/chuong-8.html.]
“Cô cầu xin tôi đi.”
“Tôi có thể giúp con gái cô nhập hộ khẩu.”
Tôi hoảng sợ, bất giác ho một trận.
Anh ta nhận ra sự khác lạ, hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
Lục Linh ngả người trên ghế, nhướng mày giúp tôi xoa ngực, cầm điện thoại và chỉ nói một câu.
“Cô ấy không rảnh.”
Lục Kim Trạch nhận ra ngay.
Sau nửa phút im lặng.
Anh ta cúp máy.
Ngày hôm sau, tin tức Lục Kim Trạch kết hôn lan truyền khắp nơi.
Nghe nói, cô dâu là mối tình đầu thời trung học của anh ta.
09
Khi tôi đang thu dọn đồ đạc để về nước, lớp trưởng gọi điện cho tôi.
"Cậu tham gia buổi họp lớp đi, gặp lại thầy cô nữa," cậu ấy nói, "dù gì lần sau gặp lại cậu chắc cũng không biết là bao giờ."
Tôi đồng ý.
Nhưng không ngờ lại gặp Ngô Khả Hi, mối tình đầu của Lục Kim Trạch.
Cô ấy là cô gái chuyển trường xinh đẹp năm nào.
"Mấy cara vậy?"
Mọi người xúm lại xem chiếc nhẫn cầu hôn trên tay Ngô Khả Hi.
Những người đến muộn cũng nhiệt tình chào hỏi cô ấy, lướt qua tôi và ngồi vào ghế của tôi.
"Này," cô ấy gọi tôi, "nhường chỗ chút nhé."
Cuối cùng khi không còn chỗ, tôi gọi phục vụ thêm ghế.
Ngô Khả Hi lại bảo tôi ngồi cạnh cô ấy.
Cô ấy nhìn vào chiếc túi của tôi.
"Ồ, cái túi này cũ quá, bao nhiêu năm rồi không đổi vậy?"
Có người tò mò hỏi: "Bao nhiêu tiền cái này?"
Chiếc túi này là tôi cùng Lục Nhất làm thủ công.
"Không nhiều tiền lắm," tôi đáp.
"Chắc chỉ hai ba chục nhỉ?" Người kia cứ muốn hỏi cho rõ.
Có người lên tiếng bênh vực: "Thế thì sao, dùng được là được."
Người kia cười khẩy: "Chỉ có người không có tiền mới tự an ủi vậy thôi."
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo, Ngô Khả Hi lại đóng vai người tốt.
Cô ấy nắm lấy tay tôi, giọng điệu tỏ vẻ thương cảm.
"Sống được như vậy là tốt rồi."
"Nghe nói cậu làm mẹ đơn thân, thậm chí không có cả lễ cưới phải không? Tiếc thật, với điều kiện như cậu thì cũng khó tìm được người khác."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Những người xung quanh cười đồng tình.
"Ai mà đọ lại được với cậu, năm đó đã chẳng thể thắng cậu rồi."
Khi buổi tiệc tan, Lục Kim Trạch bước vào phòng.
Mọi người đều tưởng anh ta sẽ không đến.