Tân Di - 2.4
Cập nhật lúc: 2024-08-20 08:40:07
Lượt xem: 261
Trước sự hỏi han tha thiết của Tiêu Dao, vẻ mặt của tôi rất khó coi: “Anh ấy không phải là bạn trai của cô, nhưng bộ da anh ấy đang mặc có thể là của bạn trai cô.”
Tiêu Dao sửng sốt một lúc, sau đó hét lên như điên: “Cô lừa tôi! Đừng nói bậy bạ.”
“Cô ấy không nói bậy bạ.” Tân Di cắt ngang cơn cuồng loạn của cô ấy: “Tôi vừa đoán ngày sinh tử vi cửa Cố Tu Minh mà cô gửi cho tôi.”
“Số mệnh của anh ấy đã đứt trong ba năm rồi.”
Tiêu Dao yên tĩnh lại, cả người đều ngốc ra.
Ngay lúc này, đột nhiên sau lưng tôi có tiếng gõ cửa.
Cố Tu Minh... không, ác ma đội lốt Cố Tu Minh lên tiếng: “Bảo bối, xin lỗi, vừa rồi là anh không tốt, mũi của em sao rồi, để anh vào trong xem có được không?”
Tôi ôm chặt điện thoại, không dám thở.
“Mở cửa đi! Bảo bối à!”
“Nếu không mở cửa, anh sẽ lại tức giận đó.”
“Mở cửa đi! Nhanh mở cửa!”
Cánh cửa bị đập rất mạnh, giọng nói của hắn điên cuồng lại hung dữ.
“Em thấy rồi, em thấy rồi đúng không?”
Tôi nhìn Tân Di trên màn hình, mở miệng : “Cứu cứu tôi ......”
Đùng đùng đùng!
Có một sự rung lắc mạnh từ cánh cửa phía sau.
Tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm của Tân Di từ điện thoại: “Gửi địa chỉ nhà qua cho tôi.”
Tim tôi bị d.a.o động, vừa giữ chặt cửa, vwuaf nhanh chóng gửi địa chỉ.
Qua mấy giây, Tân Di nói: “Tôi sẽ thu dọn đồ đạc đến chỗ cô ngay bây giờ, lộ trình cần khoảng một tiếng, trong vòng một tiếng này, cô giữ chặt hoành thi.”
Giữ chặt?
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Tôi làm sao giữ đây?
Khi tôi sắp khóc không ra nước mắt, Tân Di nói: “Vì Hoành thi đã giả làm con người sống với cô một thời gian dài, chính là vì muốn hòa quyện hơi thở của cô, hắn coi cô thành nguồn da dự trữ của mình.”
Tân Di đã nói trước đó, da của hoành thi không thể sử dụng vô thời hạn.
Một tấm da mới ở trên Hoành thi nhiều nhất là bốn năm sẽ mất đi sự đàn hồi, dần trở nên giống như vỏ cây khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-di/2-4.html.]
“Giờ chưa phải lúc thay da đâu, nên hắn không thể đụng vào cô.” Tân Di giải thích: “Việc thay da trước thời hạn là một điều phiền phức đối với Hoành thi.”
“Cô giả vờ như bình thường, hòa hợp với hắn một cách tự nhiên, nhất định không để hắn nhìn thấy lỗ hổng.”
“Tiếp theo, tôi sẽ nói cho cô biết điểm yếu của Hoành thi, cô nghe kỹ nhé.....”
Tân Di yêu cầu tôi tắt màn hình, bỏ vào túi.
Phát sóng trực tiếp vẫn tiếp tục.
Tôi hít một hơi sâu, xõa tóc đeo tai nghe lên tai, chịu đựng nổi sợ hãi, tôi đặt tay lên tay nắm cửa.
Lúc này bầu không khí của phòng phát sóng trực tiếp cũng cực kỳ nghiêm trọng.
“Chị gái à nhất định phải bình an vô sự nha.....”
“Tân Di đại sự nhanh đến đó đi, Hoành thi này thật sự quá dọa người rồi.”
“Trời ơi, tôi căng thẳng đến mức không thể thở được.”
Tay tôi đổ mồ hôi lạnh, giữ tay nắm cửa, nhắm mắt thật sâu.
Động tĩnh bên ngoài vừa mới bắt đầu, tôi đột nhiên mở cửa ra: “Cố Tu Minh.” Dừng lại ở cửa cúi đầu xuống nhìn tôi một cách u ám.
“Làm gì vậy?” Tôi giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Em chỉ ngủ quên trên giường thôi, vì cái gì mà anh lại muốn phá nhà?”
Hắn nhìn chằm chằm tôi, một câu cũng không nói.
Tôi giả vờ bình tĩnh, lướt qua hắn, đi thẳng vào bếp.
Đôi mắt phía sau theo dõi như hình với bóng.
Tôi quay đầu liếc nhìn hắn, có chút xấu hổ hỏi hắn: “Anh đói chưa? Em nấu chút đồ ăn cho anh nhé?”
“Cố Tu Minh” nhìn tôi, dường như đang suy nghĩ và cân nhắc, mấy giây sau, hắn cười rồi, đi tới khoác vai tôi: “Được.”
Lông trên người tôi dựng hết lên, sau khi hắn để tôi đi, trực tiếp đi thẳng vào bếp.
“Cố Tu Minh” muốn đi vào cùng tôi, nhưng lúc này tôi bật bếp gas lên, hắn dừng lại ngoài cửa.
Tôi thoáng thấy cái bóng trên kính, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Tân Di nói rằng Hoành thi sợ lửa, quả nhiên không sai.
Nghĩ về thời gian cùng “Cố Tu Minh” chung sống, hắn chưa bao giờ vào bếp, cũng không bao giờ hút thuốc.
Tôi chầm chậm bận rộn trong bếp, nếu như có thể, tôi thậm chí có thể nấu ra 8 món 1 canh.