Tân Di - 25
Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:57:36
Lượt xem: 635
Nhà máy Hoa An, ba anh em họ đang rúc vào nhau trốn trong một góc run rẩy.
Trong nhà máy tối và lộng gió.
Họ cầm đèn pin, mặc dù trên người có mùi khó ngửi, nhưng bọn họ cũng không dám động.
Vừa niệm chú trừ ma, vừa cầu nguyện có người đến cứu họ.
Vo vo vo-------
Sau tiếng vo vo, đèn pin đột nhiên tắt.
Nhà máy hoàn toàn chìm trong bóng tối, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chỉ chiếu sáng được một chỗ nhỏ.
Ở đó, treo hơn chục sợi dây thừng.
Thạch lão đại lấy hết can đảm nhìn lên, gần như mất trí khi thấy cảnh tượng này.
“A!” Anh ta ngồi bệt xuống đất, nhìn lên với đôi mắt mở to: “Ma.....có ma.”
Hai người em ngước lên nhìn theo tầm nhìn của anh.
Chỉ thấy có chục người treo trên xà ngang, tự động đung đưa khi không có gió....
“A!”
“A a!”
Nhiều người khóc lên như sói hú.
“Đừng khóc nữa.”
Trong nhà máy vang lên một giọng nữ trong trẻo, ba anh em mới nhớ ra buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang phát.
Họ cầm điện thoại giọng nói run run: “Tân Di đại sư! Cô đã tới chưa vậy?”
“.............”
Chưa tới.
Lúc này tôi đang trên đường đi.
Tài xế taxi nói ở đây đường xấu và từ chối chạy xe vào đây.
Tôi chỉ có thể đi bộ tới đây.
Tôi an ủi họ: “Bọn họ treo ở đó lâu rồi, chỉ là mấy người không để ý thôi, bây giờ dương khí đang mất dần, tự nhiên có thể nhìn thấy.”
“Đừng sợ hãi, mấy người càng sợ, dương khí mất càng nhanh.”
Ba người đều im lặng, cố gắng không khóc.
Ba anh em càng ngày càng lạnh, lạnh như bị ném vào hầm băng.
Thạch lão đại nhìn cây xà trên đầu, thận trọng nói: “Mấy đứa nhìn xem, có phải thiếu mất một.........”
Thach lão nhị và thạch lão tam nghe thấy lời này, đều sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn.
1 2 3 4.....13!
Qủa thật thiếu một!
Người đó đi đâu rồi?
Ánh trăng vô tình chiếu vào, Thạch lão tam nhìn bóng của bọn họ dưới đất, toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Thạch lão nhị đụng anh ta: “Đừng lắc nữa!”
Thạch lão tam chỉ xuống đất, môi run run không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-di/25.html.]
Hai người còn lại nhìn kỹ hơn------
Bốn cái bóng đột nhiên xuất hiện trên mặt đất!
“A!!”
Nhiều người la hét bỏ chạy.
Sau khi bước ra khỏi khu vực có nước tiểu, gió xung quanh chợt nổi lên.
Vài sợi dây giống như chùm tóc đen bò ra từ trong bóng tối, nhanh chóng đứng dậy dưới chân họ.
Ba bọn họ ngã mạnh xuống đất.
Sợi dây đen liên tục kéo họ lại, cuối cùng nhấc lên và treo họ lên xà ngang.
Những sợi dây quấn quanh cổ, không khí dần ít đi.
“Đại ca, nhanh....nhanh tiểu tiểu........”
“Đại.....đại ca.....”
Thach lão đại mặt đỏ bừng, giãy giụa: “Không tiểu được!”
Vào lúc ba người đang tuyệt vọng thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó cửa sắt bị đá ra.
“............”
Tôi vừa bước vào cửa liền nhìn thấy ba người họ bị treo lên cà ngang, hai chân đá loạn.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Phá tà! Đi!”
Tôi rút kiếm gỗ sau lưng ra và ném nó lên trên.
Thanh kiếm gỗ lóe lên ánh sáng vàng và sượt qua đầu họ một cách chính xác, cắt đứt những sợi dây đen.
Ba anh em họ ngã xuống đất, thở hỗn hển.
Tôi đi đến trước mặt họ, cúi đầu nhìn.
“Này, nếu tôi đến trễ một chút thì dương khí của mấy người sẽ cạn kiệt mất.”
Thạch lão đại là người đầu tiên tỉnh táo và nói với vẻ phấn khích: “Đại sư! Ngài đến rồi!”
Tôi ấn thanh l.i.ế.m gỗ lên vai của anh ta.
“Dừng lại, đừng đến gần tôi, nếu không tôi sẽ g.i.ế.c người.”
Mùi trên người họ thật sự......một lời khó nói.
Khi đang nói, những sợi dây đen bị cắt đứt hồi nảy bắt đầu tập hợp lại, chúng từ từ cao lên, cuối cùng trở thành hình người.
Ba anh em họ sợ hãi trốn sau lưng tôi.
“Đại sư, đó là cái gì vậy!”
Sắc mặt hơi ngưng lại, trầm giọng nói: “Đây là quỷ sát.”
Quỷ Sát còn gọi là Địa Sát, không sợ ánh mặt trời, có thể ngưng tụ thành thực thể, cần tinh huyết dương khí của người sống làm thức ăn, loại quỷ có thực thể này, sẽ chủ động tấn công con người, khó giải quyết.
Cũng may là con quỷ này mới thành hình.
Tôi liếc nhìn bộ ba yếu ớt này, năng lượng dương của họ có lẽ là nguồn dinh dưỡng cuối cùng để quỷ sát thành hình.
Tôi lấy trong túi ra bùa đuổi ma, đưa cho họ mỗi người một cái.
“Tìm chỗ trốn đi, đừng cản đường!”
Bọn họ cầu còn không được, ôm bùa nhanh chóng chạy đi.