Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 3.8

Cập nhật lúc: 2024-08-22 18:37:55
Lượt xem: 413

Tân Di kéo chất nhầy ra khỏi mặt cô ấy: “Không chết, tôi cố ý để nó ăn.”

“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên.

Tân Di giải thích: “Vẩy của người rắn này rất khỏe, tôi đã thử nhiều cách nhưng không phá được, thế nên tôi để nó nuốt chửng tôi, từ bên trong đâm nó một đòn chí mạng.”

Tôi há miệng: “Thật tuyệt vời.”

Người rắn chỉ bị thương năng, nhưng chưa c.h.ế.t hoàn toàn.

Nó nhìn chúng tôi một cách hung dữ, sau đó quay người bỏ lại.

Tân Di nhanh chóng nhảy lên khỏi mặt đất, nhặt thanh kiếm gỗ trên mặt đất, lớn tiếng: “Chạy đi đâu?”

Thanh kiếm gỗ tỏa ra ánh sáng vàng đ.â.m thẳng vào đuôi nó.

Người rắn không thể tiến về phía trước, chỉ có thể vùng vẫy trên mặt đất.

Tân Di chạy tới, dán lên người nó mấy tấm bùa vàng, nó dần dần ngừng chuyển động.

“Tôi đã gọi xe cấp cứu cho anh, đến đó tự giải thích với bác sĩ, chỉ nói bị mộng du lúc nửa đêm nên bị ngã.”

Tân Di vác người rắn lên vai, tiện tay nhặt một túi nilon che cái đầu của nó lại.

Tôi cảm động đến suýt khóc: “Tân Di đại sư! Ơn cứu mạng này tôi không biết làm sao báo đáp!”

“Nói hay lắm, nói hay lắm.” Tân Di vỗ vai tôi: “Tôi sẽ tính phí ra ngoài làm việc, phí nguyên liệu, thương tích, ngoài ra còn phí xử lý rác thải, anh chuyển cho tôi là được rồi.”

Tôi nằm viện cả tháng trời mới được xuất viện.

Nghe Tân Di nói, người rắn đó được cô ấy gửi đến Huyền Thanh Quan rồi, họ có cách riêng của mình để xử lý những con quái vật độc ác như này.

Trở về nhà, nhìn ngôi nhà thuê quen thuộc này, tôi cảm thấy như không có gì thay đổi.

Tôi lại trở thành độc thân.

Không có cô bạn gái hoàn hảo đáng ghen tị, nhưng tôi cảm thấy cuộc sống bắt đầu trở nên dễ dàng hơn.

Tôi vẫn là chủ phòng game, bắt đầu kiểm soát cơn thèm ăn của mình, bắt đầu vận động giảm cân.

Bắt đầu ra ngoài hẹn hò xã giao, gặp gỡ nhiều bạn bè hơn.

Vào một đêm, tôi đã gọi điện cho ba mẹ tôi.

Chỉ là hỏi thăm họ sức khỏe như thế nào, mẹ tôi một người luôn nghiêm khắc bắt đầu khóc.

Lúc đó tôi mới nhận ra, trước đây tôi đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, chỉ vì ham muốn vẻ đẹp hư vô mời mịt lại nguy hiểm đến cực điểm kia.

Tôi thường xuyên gặp ác mộng.

Có lẽ bị ảnh hưởng bỏi những trải nghiệm trước đó, đêm qua tôi lại mơ thấy người rắn đó....

Đã mơ về cuộc sống trước đây của nó.

Trong mơ, tôi thấy những gì nó thấy, nghe những gì nó nghe, dường như tôi đã trở thành nó.

Đó là giai đoạn thời nhà Minh và nhà Thanh, người rắn đó đã g.i.ế.c c.h.ế.t một bé gái lên núi lấy củi, khoác lên mình lớp da người đầu tiên.

Nó lay hoay tìm kiếm thức ăn cho mình trên đường phố.

Cuối cùng, nó nhìn thấy một thư sinh nằm bên đường.

Thư sinh đói đến ngất xỉu, quê nhà có lũ lụt, anh ta đến thị trấn kiến sống, nhưng không xu dính túi, thậm chí không có đủ tiền mua một cái bánh bao hấp.

Người rắn đó đưa thư sinh về căn chòi mà những người thợ săn đã dựng lên.

Vốn dĩ nói định ăn thịt anh ta, nhưng lại không thích vì anh ta vừa gầy vừa dai.

Vì vậy, người rắn bắt đầu nuôi anh ta.

Nó đem về cho anh ta nhiều gà rừng và thỏ rừng, dần dần thư đã nuôi tốt cơ thể mình.

Dần dần chàng thư sinh này đem lòng yêu ân nhân của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-di/3-8.html.]

Bắt đầu dạy cho nói đọc viết, cũng sẽ ngâm thơ cho nó.

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Người rắn cũng cảm thấy con mồi này rất thú vị.

Nó nghĩ, nuôi mập một chút rồi ăn.

Lần này nuôi là 2 năm.

Thư sinh dựa vào viết chữ bán tranh, mua một tiểu viện nhỏ ở thị trấn, anh ta cũng đem theo con rắn hình người này.

Người rắn không thích con mồi của mình chạy lung tung, thế nên luôn nhốt thư sinh trong nhà.

Nó sẽ giam cầm chặt chẽ con mồi trong khi ngủ.

Cuối cùng chàng thư sinh chịu không nổi.

Anh ta cảm thấy bản thân bị kiểm soát, bị hạn chế tự do, anh ta không thích cách hòa hợp nam và nữ như vậy.

Trong ấn tượng của anh ta, rõ ràng người phụ nữ nên dịu dàng, duyên dáng mới đúng.

Thế là thư sinh đã đuổi người rắn đi vào một đêm mưa.

Người rắn đã đứng trước cửa nhà thư sinh rất lâu, cuối cùng quay người rời đi.

Một tháng nữa qua đi, thư sinh thành thân, cưới con gái ông hàng trà hàng xóm.

Vào đêm tân hôn của họ, người rắn lặng lẽ ra khỏi giếng.

Nó bước vào phòng cưới, ăn cô dâu, sau đó ôm thư sinh đang sợ c.h.ế.t khiếp trong vòng tay.

Ôm càng lúc càng chặt.

Sau đó nuốt từ từ.

“Lúc đầu chính là nuôi để làm thức ăn, vẫn là ăn tốt hơn.....”

Tôi nghe thấy tiếng nó than thở.

Chợt tỉnh dậy.

Giấc mơ này quá chân thực, tôi vội vã xuống giường liên lạc với Tân Di đại sư.

Sau khi nghe những gì tôi nói, cô ấy ngẫm nghĩ một lúc.

“Có lẽ là do trận địa nó bày trong nhà anh vẫn chưa tiếu tan hoàn toàn, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến anh.”

“Tôi đề nghị của tôi là anh có thể chuyển qua nhà khác.”

Tôi quay lại nhìn căn nhà nơi tôi đã thuê mấy năm rồi thở dài:

“Cô nói đúng, tôi nên thay đổi môi trường sống rồi.”

“Nếu nhà không tốt có thể tới tìm tôi, tôi cũng xem phong thủy nữa, anh là khách cũ, tôi sẽ giảm giá.”

Tôi không nhịn được cười: “Được.”

Năm thứ 2 chuyển đi, tôi quyết định kết thúc sự nghiệp làm việc tự do của mình.

Bắt đầu làm công việc cũ, nhân viên mô giới nhà.

Tôi đã liên tục giảm cân trong 2 năm qua, hiệu quả rất rõ, mặc dù bây giờ thân thể tôi cũng không biến đổi được bao nhiêu, nhưng cũng chỉ là mập.

Sau giờ làm việc, tôi cũng thỉnh thoảng lên phát sóng trực tiếp trò chuyện với những cư dân mạng mà tôi chưa từng gặp.

Có lúc, tôi sẽ nói về những trải nghiệm kỳ lạ này, nhưng đa số mọi người không tin, cứ nghĩ là tôi đang bịa chuyện, tôi cũng không quan tâm.

Tối nay lúc lên mạng, tôi cảm thấy buồn chán bắt đầu phát sóng PK.

Chẳng mấy chốc có một người.

Nhìn gương mặt quen thuộc đó, tôi không nhịn được mà cười.

Cô gái trẻ xinh đẹp đang dựa vào chiếc ghế ở dưới đất, lông mày nhướng lên: “Ồ, người quen à.”

Tôi chào hỏi cô ấy: “Chào buổi tối, Tân Di đại sư.”

Loading...