Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 32

Cập nhật lúc: 2024-07-24 21:26:21
Lượt xem: 675

Thiên Tầm thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài.

“Đợi một chút.” Người đàn ông gọi anh ta lại.

Thiên Tầm dừng lại, tóc dựng đứng.

Người đàn ông quay lại nhìn anh ta, trên mặt nở nụ cười quái dị: “Cậu đi vào phòng tôi à?”

Thiên Tầm ngượng cười: “Không có.”

Người đàn ông cũng không nói gì, chỉ nhìn anh ta vài giây, rồi chỉ tay vào phòng: “Ở dưới lầu tôi nhìn thấy rồi, đèn của phòng tôi được bật lên.”

Thiên Tầm lập tức phản bác: “Không thể nào, tôi không mở đèn.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không nói nên lời.

“Mặc dù nhưng mà, anh trai này có chút ngu nhỉ.”

Người đàn ông nghe vậy cười lớn: “A, hóa ra cậu phát hiện ra rồi.”

Thiên Tầm mở miệng, nửa ngày không nói nên lời.

Tôi hét lớn: “Đồ ngu! Còn không chạy!”

Còn chưa nói xong, Thiên Tầm liền chạy như điên xuống lầu.

Người đàn ông chạy cực nhanh, liên tục đuổi theo.

Đây là một tiểu khu cũ, không có thang máy, ánh đèn hành lang chớp nháy rồi tắt.

Thiên Tầm lao một hơi xuống tầng 1, như một cơn gió.

Khát vọng sinh tồn kích thích khả năng của cơ thể.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng được mở mang tầm mắt.

Nhưng tốc dộ của anh ta không nhanh bằng kẻ sát nhân.

Thiên Tầm bị đá người đá từ phía sau, cả người bay ra ngoài.

Điện thoại cũng bị ném đi rất xa.

“Bị bắt rồi à?”

“Chết tiệt! Tôi không dám xem nữa!”

Người đàn ông tay cầm dao, từng bước từng bước, bước đến gần Thiên Tầm.

Vào thời khắc mấu chốt này, tiếng còi xe cảnh sát cuối cùng cũng vang lên cách đó không xa.

Người đàn ông kinh ngạc khi thấy xe cảnh sát tới, quay người bỏ chạy.

Thiên Tầm nằm trên mặt đất, khóc cũng không được.

Tôi cười: “Chúc mừng, tai họa đã qua.”

Thiên Tầm đứng dậy chạy tới nhặt điện thoại lên, kích động vừa khóc vừa cười: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.”

“Lúc còn nhỏ lão đạo sĩ nói sẽ có một vị quý nhân giúp tôi vượt qua tai họa này, không nghỉ đến chính là Tân Di đại sư, cảm ơn cô rát nhiều.”

Tôi vẫy tay: “Không cần cảm ơn, lần sau kết bạn phải chú ý cẩn thận.”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

“Ngày mai nhớ mua vé số, biết đâu sẽ có bất ngờ.”

Thiên Tầm ở bên đó không ngừng nói cảm ơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-di/32.html.]

Một số cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đặt câu hỏi.

“Độc ác? Mấy người đang diễn à?”

“Đúng vậy, đối diện nhìn liền cảm thấy không đáng tin.”

Họ mới nói được vài lời liền bị các cư dân mạng khác chỉ trích.

Sau khi ngắt kết nối, cư dân mạng vẫn không khỏi thắc mắc.

“Rất thú vị.......rất thú vị...........”

“Lời nói của chủ phòng như vậy, sẽ không bị triệu tập chứ?”

Tôi liếc nhìn bình luận: “A, Huyền Thanh Quan của chúng tôi hợp tác với cảnh sát địa phương, không sao đâu.”

Trò chuyện với cư dân mạng một lúc, tôi click chuột để gửi hồng bao tiếp theo.

“Được rồi, bắt đầu quẻ tiếp theo.”

Người bắt được hồng bao lần này là một cư dân mạng tên là Văn Hào.

Sau khi gửi một khinh khí cầu liền gửi lời kết nối.

“Chủ phòng, tôi nghi ngờ có một con ma đang sống ở trên lầu nhà tôi.”

Văn Hào thẳng thắn nói.

Cư dân mạng đột nhiên sôi nổi lên.

“Buổi phát sóng hôm nay của Tân Di đại sư thật thú vị.”

“Tình hình gì vậy?”

Văn Hào cũng biết mình có chút vội vàng, từ từ giải thích với cư dân mạng những gì mình vừa nói.

“Kể từ lúc tôi chuyển đến tiểu khu này một tháng trước, tôi thường nghe thấy tiếng bước chân từ lầu trên vào lúc nửa đêm.”

“Tiếng bước chân vừa nhẹ vừa chậm, nhưng đến nửa đêm thì rất ồn.”

“Mấy ngày sau, tôi thực sự không chịu nổi, lên trên tìm, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy người.”

“Người mô giới bất động sản nói, tầng phía trên của nhà tôi, đã hơn một năm không có ai sống ở đó.”

Anh ta giải thích như vậy, cư dân mạng trong phòng phát sóng đều nghe hiểu rồi.

“Chả trách bạn nói ở lầu trên có ma.”

“Có phải tầng trên nhà bạn có người c.h.ế.t không?”

Văn Hào lắc đầu: “Cái này thực sự không biết.”

Anh ta ngước lên nhìn tôi: “Tân Di đại sư cô giúp tôi đi, tôi mấy ngày rồi không ngủ ngon được.”

Trước màn hình, Văn Hào trông rất mệt mỏi, cả người nhìn không có tinh thần.

Tôi suy nghĩ một lúc: “Bây giờ tôi không chắc chắn rốt cuộc đồ vật đó là gì..........”

Vừa nói xong, sắc mặt của Văn Hào liền thay đổi.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng đều có thể nghe thấy, có tiếng bước chân rất nhẹ từ phía đối diện.

Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng-------------

Văn Hào cứng cổ, quay lại nhìn đồng hồ.

Loading...