Tân Di - 53
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:33:30
Lượt xem: 399
“Đợi một chút.”
Tiểu Địch dừng động tác lại: “Đại sư, làm sao vậy?”
“Đưa cậy sáo lại gần cho tôi xem.”
Tiểu Địch làm theo, sau khi quan sát kỹ cây sáo, tôi thở dài.
“Cô biết đây là đồ vậy gì không?”
“Nó trông giống như một cây sáo, bạn tôi nhặt được ở trên núi, nhìn đẹp liền mang đến cho tôi.”
Cây sáo mà bạn Tiểu Địch mang đến cho cô ấy từ Tây Tứ Xuyên, cây sáo này được goi là sáo Khương.
Hiện nay là sử dụng phần mỏng nhất của mũi tre làm nó, nhưng cách đây không lâu sao Khương được làm từ xương chân của các em bé sinh ra ở Thiên Triết.
Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, sao Khương mà bạn Tiểu Địch mang cho cô ấy là cái thứ hai.
“Một số linh hồn của các em bé Thiên Triết vẫn còn trên sáo Khương, nên cô có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ em lúc nửa đêm.”
Tiểu Địch sợ hãi: “Đại sư, vậy tôi sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Yên tâm đi.” Tôi cười: “Linh hồn của em bé không làm hại người, nó rời khỏi nhà, nên có chút nhớ nhà.”
“Cô mua một ít đồ ăn ngon đồ chơi, đặt cùng chỗ với sáo Khương, dỗ dành chúng nhiều một chút, nó sẽ không làm phiền cô vào ban đêm.”
Tôi dặn dò cô ấy: “Nhưng cô phải sắp xếp thời gian đi Tây Tứ Xuyên càng sớm càng tốt, đưa cây sáo này trở về, tìm một ngôi đền để sắp xếp tốt.”
“Suy cho cùng linh hồn nếu ở lâu, cơ thể sẽ xảy ra vấn đề.”
Tiểu Địch kixh động sắp khóc: “Được được được, ngày mai tôi đến công ty xin nghỉ phép, đi Tây Tứ Xuyên.”
Tiểu Địch tìm tất cả đồ ăn nhẹ đồ uống ở nhà rồi đặt chung bên cạnh sáo Khương.
Không khí trong phòng phát sóng trưc tiếp thả lỏng hơn rất nhiều.
Cư dân mạng lần lượt bày tỏ cảm xúc.
“Đứa bé đó thật đáng thương, nó còn nhỏ như vậy.....”
“Tốt nhất nên đưa nó về nhà càng sớm càng tốt, chắc là nó đang nhớ nhà.”
“Lão tử muốn khóc rồi.”
Xem bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, tôi không nhịn được mỉm cười.
Mọi người đều rất dễ thương, rất tốt bụng.
Sau khi hướng dẫn cho Tiểu Địch xong, tôi ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.
Thời gian gần 12 giờ rồi.
“Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay còn một quẻ, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, tôi gửi hồng bao đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-di/53.html.]
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Hồng bao bị giật ngay sau khi được gửi đi.
Có tiếng khóc trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Ai? Rốt cuộc là ai?”
“Đó là hồng bao của tôi, nhanh trả lại cho tôi.”
Cư dân mạng giật được hồng bao có tên là Dư An, sau khi gửi cho tôi một khinh khí cầu, liền gửi lời mời kết nối với tôi.
Màn hình xuất hiện một chàng trai trẻ đẹp trai.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu la ó.
“Yo! Nam sinh trung học ngây thơ.”
“Hahahaha, đứa nhỏ này sau này sẽ trở thành một đại soái ca.”
Cậu
ta nhìn tôi một cách đau khổ: “Tân Di đại sư, xin hãy giúp tôi.”
Tôi: “......”
Đây là lần đầu tiên có người làm nũng với tôi, mà còn là nam.
Tôi gãi đầu: “Hãy nói cho tôi biết vấn đề của cậu.”
Dư An mím môi, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc điện thoại.
ngày hôm đó, tôi bắt đầu gặp một số chuyện kỳ lạ.”
Tôi: “......”
Cư dân mạng cũng bắt đầu trêu chọc.
“Không phải chứ, mọi người có thích nhặt đồ tùy tiện không?”
Tôi ra hiệu cho Dư An nói tiếp.
“Kể từ lúc tôi nhặt được chiếc điện thoại đó, cứ 12 giờ mỗi đêm sẽ có một cuộc gọi đến.”
“Tôi nhận điện thoại nhưng không ai nói gì, không nhận điện thoại thì nó sẽ tiếp tục đổ chuông, nó đổ chuông 1 phút mới dừng lại.”
“Tôi đã cố vứt nó đi, nhưng dù tôi có vứt nó xa cỡ nào, lúc nửa đêm nó sẽ lại xuất hiện trên đầu giường tôi.”
“Tôi cũng thử đập nó, đốt nó, nhưng dù tôi có làm hỏng nó như thế nào đi nữa, nó vẫn trở về trạng thái bạn đầu và tiếng chuống vẫn reo lên.”
Dư An nhìn điện thoại trước mặt, cả người khẽ run lên.
Tôi nhìn thời gian ở góc dưới bên trái màn hình máy tính.
23:59 rồi.