Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 65

Cập nhật lúc: 2024-08-12 20:09:03
Lượt xem: 385

Đêm khuya, mọi người đều đi ngủ sớm.

Ngày mai là vòng thi đâu PK thứ hai, hệ thống loại bỏ vị trí cuối cùng, sự cạnh tranh vẫn rất khốc liệt.

Tôi đang nằm trên giường mở mắt, 1 giờ sáng, đột nhiên có tiếng sột soạt từ giường bên cạnh.

Thẩm Sương nhẹ nhàng xuống giường, sau khi chắc chắn rằng không có ai trong ký túc xá còn thức, cô ta mới từ từ mở cửa bước ra ngoài.

Cô ta đóng cửa bằng chân trước, còn tôi đứng dậy bằng chân sau đi theo cô ấy.

Tầng thượng của tòa nhà không khóa, nhiều người thường luyện tập riêng ở đây.

Thẩm Sương ôm túi vải lẻn lên sân thượng.

Cô ta tìm một góc ở sân thượng, lấy đồ trong túi ra rồi bày từng thứ một.

Đó là 3 ngọn nến trắng và 1 chén cơm.

Cô ta cúi đầu kính cẩn: “Khi quán ma mở ra, hàng hóa giao tiếp âm dương đây là giao dịch duy nhất, quán ma mở ra, hàng hóa giao tiếp âm dương đây là giao dịch duy nhất...”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Cô ta lẩm bẩm một hồi, bỗng có một cơn gió thổi qua trên sân thượng.

Thẩm Sương sửng sốt, sau đó trên mặt lộ vẻ mặt vui mừng.

“Ông chủ? Ông chủ là ông sao?” Cô ta trầm giọng hỏi: “Tôi muốn mua thêm một ít đồ vật nữa.”

“Ngày mai phải học nhảy tôi làm sao cũng không biết, ông chủ ông tìm dùm tôi một vũ công đến từ Trung Hoa lên người tôi có được không?”

“Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!”

Cô ta kích động hướng về 3 cây nến trắng cảm ơn.

Một lúc sau, cơn gió đen ngừng lại.

Thẩm Sương vẻ mặt hưng phấn, lẩm bẩm: “Thành rồi, thành rồi.”

“Khoảnh khắc nổi bật của ngày mai chắc chắn thuộc về tôi.”

“Thành cái rắm.” Tôi bước ra từ bóng tối, trầm giọng nói: “Thẩm Sương, cô vì xuất đạo mà dám giao dịch âm dương sao? Cô không cần mạng nữa rồi sao?”

Âm dương phi nhân phi quỷ, chuyên dùng tài nguyên người c.h.ế.t để giao dịch với người sống.

Loại này cực kỳ xảo quyệt và tham lam, lúc đầu nó sẽ đáp ứng yêu cầu của bạn, nhưng một thời gian sau nó muốn thu hồi báo, trốn cũng không thoát.

Thẩm Sương kinh ngạc nhìn tôi: “Làm sao cô biết..............”

Nói được một nửa cô ta liền thay đổi lời nói: “Cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-di/65.html.]

Thấy tôi nhìn về phía sau, cô ta nhanh chóng giải thích: “Hôm nay ngày giỗ của ông nội tôi, tôi đến tế bái một chút không được sao?”

Cô ta vội vàng quay lại bỏ tất cả vào trong túi, xóa hết mọi dấu vết liền đi xuống dưới.

Tôi bước nhanh đến và dừng trước mặt cô ta.

“Cô đã giao dịch với thương âm bao nhiêu lần rồi? Nó vẫn chưa nhận thù lao đúng không?”

Thẩm Sương sửng sốt: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì! Nhanh tránh ra!”

Trong mắt cô ta hiện lên một tia hoảng sợ.

Cô ta không biết, làm sao một người có vẻ bình thường như tôi lại biết được bí mật của cô ta.

“Giao dịch với những thương âm này giống như bảo hổ lột da, cô mãi mãi không biết cô phải trả một cái giá như thế nào đâu.”

Thẩm Sương đẩy tôi ra: “Cần cô quản sao.”

Bóng dáng cô ta nhanh chóng biến mất ở góc cầu thang, tôi quay lại nhìn nơi co ta vừa cúng tế , hơi cau mày.

.........

Khi tôi quay lại, đền trong ký túc xá đã sáng.

Những cô gái khác cũng thức dậy trong bộ đồ ngủ, thấy tôi bước vào, tất cả bọn học đều quay lại nhìn tôi.

Có người không hài lòng: “Tân Di, gia đình Thẩm Sương tuy không có bối cảnh, nhưng cô không thể bắt nạt cô ấy như vậy?”

“Đúng vậy, nửa đêm gọi cô ấy lên sân thượng làm gì, bắt nạt sao?”

Thẩm Sương cúi đầu bị bọn họ vây quanh, cố nở ra nụ cười: “Mọi người đừng nói cô ấy nữa, tôi không có bị bắt nạt.”

Tất cả những gì cô ta cần làm chỉ là viết mấy chữ lên trên mặt:” Chính cô ta là kẻ bắt nạt, chính cô ta.”

Tôi: “............”

Một nhóm các cô gái trợn mắt nhìn tôi, tôi thiếu chút nữa nhịn không được trợn mắt lại.

“Thần kinh.”

Dù sao tôi cũng không ở lại với họ lâu đâu, tôi qua lười để tranh luận với họ ngay bây giờ.

Đã ba bống giờ sáng rồi.

Nếu không ngủ được thì thật sự không ngủ được, dù sao ngày mai còn có buổi kiểm tra đánh giá quan trọng.

Họ ngáp dài rồi trở về giường mà không nói thêm một lời nào nữa.

Khi Thẩm Sương đi ngang qua tôi, cười khẩy nói: “Tôi đã nói rồi, đừng gây sự với tôi.”

Loading...