Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 75

Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:18:18
Lượt xem: 315

Bạn cùng phòng gầy của A Kiệt tên là Trương Hòa.

Cậu ấy trông khá bình tĩnh, nhưng thực tế chỉ là cung phản xạ của cậu ấy tương đối dài.

Phản ứng bây giờ, toàn thân run rẩy, bị A Kiệt kéo xuống phòng quản lý ký túc xá ở tầng 1.

“Anh Kiệt, em không làm được, em thật sự không làm được.”

A Kiệt cầm điện thoại di động bằng một tay, tay còn lại kéo Trương Hòa: “Im miệng, đi nhanh lên, có Tân Di đại sư bảo vệ chúng ta, cậu sợ cái gì chứ?”

Tôi vẫn chưa chết, cảm ơn.

Bọn họ ở tầng 4, tòa nhà ký túc xá này tổng cộng có 5 lầu, nên không có thang máy, ánh sáng ở hành lang nhấp nháy liên tục.

Cuộc hành trình ngắn ngủi chỉ trong một phút khiến hai người sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Bây giờ 12 giờ, hành lang lầu 1 không có một bóng người, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chơi phát ra từ một số ký túc xá khác.

Hai người chầm chậm đi đến cửa phòng quản lý ký túc xá.

A Kiệt hít một hơi thật sâu, tựa đầu vào cửa và lắng nghe.

Trương Hòa nén nỗi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Nghe thấy gì không?”

A Kiệt: “Không nghe thấy gì hết, em đừng đẩy tôi.”

Trương Hòa không nói nên lời: “Em không có đẩy anh.”

“Vậy trên vai tôi là chân lợn à?”

Tôi không nhịn được ngắt lời cậu ta: “Cậu có thể quay đầu lại nhìn một chút được không.”

A Kiệt sửng sờ một lát rồi cũng quay đầu lại với chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

Một khuôn mặt to lớn màu xanh xao ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.

“Chết tiệc, nhanh bỏ điện thoại ra chỗ khác.”

“Đã thành thật rồi.”

Trương Hòa thất thanh nói: “Lão Chu?”

Đây là Lão Chu một người bạn cùng phòng khác, vừa mới được mời xuống phòng quản lý ký túc xá.

Lão Chu nhìn hai người họ, hai mắt trợn lên liền lùi về sau.

A Kiệt tóm lấy cậu ấy, hai người họ kéo cậu ấy chạy lên lầu bất chấp chuyện gì xảy ra.

Cánh cửa phòng quản lý ký túc xá đột nhiên mở ra.

A Kiệt không dám quay đầu lại, chỉ đưa điện thoại lên cao.

“Tân Di đại sư, cô tự mình chụp màn hình đi! Tôi không dám chụp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-di/75.html.]

Cậu ta thật là.

Trong màn hình, một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi cửa.

Tôi nhìn đúng lúc nhấn nút chụp màn hình, sau đó nhanh chóng nói:

“Được rồi được rồi, mọi người nhanh về phòng ký túc xá đi”

Hai người họ kéo theo lão Chu bỏ chạy.

Mãi đến khi lên đến tầng 4, cửa phòng ký túc xá đóng lại, họ mới ngã gục xuống đất.

“Đừng nghỉ ngơi, nhanh rải một ít gạo nếp ở cửa, nếu có nước tiểu trẻ con cũng có thể dùng.”

“Cốt nữ này rất nhanh sẽ lên đây.”

“Cái gì?” Chỉ có hai người còn tỉnh táo lập tức đứng dậy vội vàng chuẩn bị.

“Tôi rải gạo nếp, cậu đi tiểu đi.”

Tôi nhân cơ hội gửi bức ảnh tôi vừa chụp màn hình cho người bạn ở đồn cảnh sát của tôi.

“Giúp kiểm tra một chút ở núi Hạc Sơn, người phụ nữ mất tích gần c, đã biến mất khoảng 10 năm trước.”

Bạn tôi tốc độ rất nhanh, 10 phút sau đã gửi những thông tin liên quan đến cho tôi.

Nhạc Hân Nhiên, nữ, mất tích vào ngày 14/7/2014.....

Trong màn hình, cánh cửa phòng ký túc xá của bọn họ phát ra âm thanh “Bịch”.

A Kiệt và Trương Hòa bám chặt vào cửa, ngẩng đầu tụng kinh.

Tôi nheo mắt nhìn tìn nhắn bạn tôi gửi, 3 giây sau, mắt sáng lên.

Tìm thấy rồi.

May mắn cậu ấy gửi toàn bộ cho tôi, còn có giấy khai sinh của cô ấy.

Tôi so sánh tử vi với tướng mạo của Nhạc Hân Nhiên, bấm ngón tay.

“Tân Di đại sư, cứu mạng.”

A Kiệt và Trương Hào bắt đầu la lên.

“Nếu không ra tay, chúng tôi thật sự không cầm cự được nữa.”

“Yên tâm, cô ấy vừa hút hết tinh khí của bạn cùng phòng của cậu, bây giờ vẫn còn no, không vội vào ngay bây giờ, cô ấy chỉ muốn dọa mấy người thôi.”

Tôi vừa nói vừa đứng dậy: “Bây giờ tôi phải đi đến nơi chôn bộ xương của cô ấy, cần khoảng một đến hai tiếng, mấy người ngoan ngoãn ở yên trong ký túc xá đừng đi lung tung.”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

“Đúng rồi, tôi ra ngoài làm việc có chút mắc, gần tới lễ hội ma quỷ rồi, rủi ro tăng cao, có chút tăng giá mọi người hãy chuẩn bị tinh thần nha.”

A Kiệt sắp khóc rồi: “Tân Di đại sư cô nhanh lên đi mà, tiền không phải là vấn đề.”

Loading...