Tân Nương Của Sơn Thần - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-05-10 15:39:28
Lượt xem: 1,399
20
Lúc này ta mới biết, việc Hư Trạch hàng năm ăn thịt người một lần, cái gọi là ăn thịt người thực ra là sự phán xét đối với những kẻ tội ác tày trời.
Hắn dịu dàng vuốt ve sinh linh đang nũng nịu bên cạnh: "Ở đây có không ít sinh linh mang theo oán khí rất nặng mà c h ế t, ta tuy tức giận nhưng có pháp tắc ràng buộc, đành phải dùng cách này, tiêu trừ từng người một."
"Mỗi người được chọn đều sẽ được trải nghiệm lại một cách trọn vẹn những việc mà họ đã làm."
Xa xa, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Ta thầm nghĩ, vốn dĩ c h ế t còn nhanh hơn. Bây giờ thì tốt rồi, sống thêm được mấy tháng, lỗi lầm phạm phải cũng nhiều hơn, lại phải trải nghiệm thêm một tầng dày vò.
"Nhưng mà..." Hắn cười nói với ta: "Bởi vì hành động của bọn họ, ta ngày một suy yếu và đau đớn cũng là thật, cho nên ngươi thấy ta ——"
"Hư Trạch..." Ta ngăn lời hắn, ôm lấy hắn: "Ta sẽ đối xử tốt với chàng."
Ta không muốn đi phân định đây là lời của Hư Trạch dịu dàng hay Hư Trạch thâm hiểm nói ra nhưng hắn muốn ta đối xử tốt với hắn, ta sẽ đối xử tốt với hắn.
Đột nhiên, ta nghĩ đến điều gì đó, mắt sáng lên nói: "Thần minh không thể can thiệp vào nhân gian."
"Vậy ta có thể thay chàng đi lại, khuyên bảo họ yêu thương sinh linh, cùng vạn vật chung sống hòa hợp."
Ngoại truyện
"Hoa Giác đại nhân, tạm biệt!"
Chia tay lũ trẻ hồn nhiên vẫy tay chào ta, ta vừa bước vào cõi, liền cảm thấy như bước vào một vòng tay ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-nuong-cua-son-than/chuong-20.html.]
"Nàng đi lâu quá, A Giác."
Giọng nói còn mang theo chút tủi thân.
Sau khi ở bên Hư Trạch lâu rồi, ta mới biết dịu dàng chỉ là vẻ bề ngoài của hắn, kỳ thực hắn rất giống...
"Chàng giống như một chú cún con, chỉ cần xa nhau một lát là lo lắng phát điên."
"?"
Hư Trạch buông ta ra, cười tủm tỉm nói: "Nàng mới là cún con."
"Lúc trước khi nàng không nhà không cửa, trốn trên dây leo của ta, ta đã nghĩ không biết một sinh mệnh yếu ớt như vậy phải làm sao mới tốt."
Hắn không kìm được mà đưa tay to ra, vuốt ve mặt ta: "Là ta nuôi lớn đóa hoa này..."
Xa xa, oán linh hớn hở bê đến từng chậu thức ăn, chân trần chạy trên cánh đồng hoa.
"Đi thôi." Hắn dịu dàng nắm tay ta.
"Nhưng lần sau, đừng rời xa ta lâu như vậy nữa." Cuối cùng, trong tiếng gió, hắn vẫn không nhịn được mà buột miệng nói một câu như vậy.
Được rồi, ta mỉm cười.
Sơn Thần đại nhân, đôi khi cũng sẽ giống như trẻ con mà mè nheo.
Anan
(End)