TÂN SINH - Chương 11 - 12
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:21:55
Lượt xem: 57
11
Lúc tôi tỉnh lại, hệ thống đang khóc nghẹn ngào nức nở.
Không đợi tôi hỏi.
Nó đã nói hết toàn bộ.
[Ký chủ, bởi vì thời gian hoàn thành nhiệm vụ của cô kéo dài quá lâu, cho nên hiện tại tất cả các cơ quan trong cơ thể này đều đã suy kiệt!]
[Với trình độ y học hiện tại của nhân loại còn chưa phát hiện ra được bệnh tình của cô, cũng không có phương pháp điều trị...]
[Ký chủ, nếu như nửa năm sau cô còn không hoàn thành nhiệm vụ...]
Hệ thống dừng lại một chút.
Không đành lòng nói tiếp.
Tôi cong môi cười thoải mái.
[Sẽ bị xóa bỏ đúng không? Nhưng tôi lại không sợ ch.ết]
Hệ thống kinh hoàng nói [ Nào có người không sợ ch.ết! Huống hồ không phải lúc trước cô làm nhiệm vụ rất tích cực sao?]
Bởi vì tôi quả thực muốn để Thẩm Văn Kinh hắc hóa.
Còn về phần nhiệm vụ....
Tôi cong môi nói [ Nhưng từ đầu cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghĩ tới việc hoàn thành nhiệm vụ. Tôi chỉ là muốn để bản thân thoải mái thôi]
Hệ thống im lặng chốc lát [Ký chủ, cô đừng như vậy....tôi sợ!]
[Tôi đã từng nói với cậu chưa nhỉ?]
[Hử?]
[Tôi và Thẩm Văn Kinh là cùng một loại người!]
12
Có lẽ hệ thống vẫn chưa được hoàn chỉnh cho nên không biết được quá khứ của tôi.
Nhưng tôi thì vĩnh viễn không bao giờ quên.
Mẹ ngh.iện rượu.
Cha ham mê c.ờ bạc.
Em trai thì h.ư h.ỏng.
Thẩm Văn Kinh đối với mẹ đẻ của mình có lẽ vẫn còn chút tình cảm.
Nhưng tôi thì không.
Tôi bị b.ạo hà.nh từ nhỏ đến lớn.
Trong ký ức của mình, mỗi ngày cha đều ra ngoài đánh b.ạc không về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-sinh/chuong-11-12.html.]
Chỉ khi nào thua sạch ông ta mới có thể quay về, trộm tiền trong nhà, đ.ánh đập mẹ tôi.
Còn mẹ tôi đêm đó sẽ uống rượu đến say khướt.
Khi đó tôi tuổi còn nhỏ, chỉ muốn an ủi mẹ.
Hi~~~ Vịt nè
Muốn mang bà ấy thoát khỏi ngôi nhà ngột ngạt này.
Nhưng bà ấy lại đem tất cả o.án h.ận trút lên người tôi.
Trách tôi không phải con trai.
Trách tôi không thể bảo vệ bà ý.
Sau này, bà ấy cũng sinh được một đứa con trai, cha cũng có sắc mặt tốt hơn đối với bà ấy.
Tôi cho rằng, chúng tôi có thể ngày càng tốt hơn.
Nhưng mẹ lại bởi vì thu nhập không đủ nộp học phí cho em trai, cho nên bắt tôi bỏ học đi làm thuê để nuôi em.
Tôi là người ngoài, tất cả mọi thứ trong nhà không có cái gì thuộc về tôi.
Khi vừa tròn 18, cha mẹ đã nhận tiền sính lễ của lão Lý trong thôn.
Đem tôi tr.ói lại đưa vào nhà ông ta.
Số tiền kia được để lại cho em trai sau này cưới vợ.
Đêm đó cha mẹ và em trai cùng lão Lý ăn cơm ăn cơm trong phòng khách.
Còn tôi bị nhốt ở trong phòng,
Ngày đó, tôi trốn được ra bên ngoài.
Khóa lại cửa.
Lại châm một mồi lửa.
Thiêu hủy tất cả sính lễ và bọn họ, thiêu hủy đi nơi địa ng.ục mang tên là nhà.
Lúc tôi nghĩ tới cái ch.ết.
Hệ thống xuất hiện.
Nghe thấy nhiệm vụ nó dành cho mình, trong lòng tôi khịt mũi coi thường.
Cho đến khi nhìn thấy Thẩm Văn Kinh.
Tôi muốn thấy bộ dáng hắn ta bò dưới chân tôi.
Muốn nhìn biểu cảm đ.iên cuồng của hắn.
Cho nên tôi mới ỡm ờ.
Nhưng có duy nhất một điều tôi chắc chắn...
Là bản thân không có ý định quay về thế giới ban đầu, cũng không có ý định hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi cũng không có ý định s.ống.