Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tần Số Rung Động Của Anh Dành Cho Em - Chương 2.2-3.1

Cập nhật lúc: 2024-08-14 11:25:46
Lượt xem: 1,429

Vì sự cố bất ngờ xảy ra tối nay, tôi hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, liền chạy sang phòng bên cạnh nói với mọi người là mệt rồi, muốn về nhà trước.

Mọi người chơi cũng gần xong, mười mấy người chia nhau bắt xe về.

Tôi đi theo sau các đồng nghiệp khác, leo lên một chiếc xe, cố tình tránh xa Tạ Luật!

Lúc này, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để chấp nhận việc đột nhiên có được khả năng đọc suy nghĩ. Hơn nữa, lại còn là phiên bản dành riêng cho Tạ Luật.

Mặc dù tôi lại nghe thấy giọng nói có chút thất vọng của cậu ta: [Hầy, không cùng xe với chị Chu rồi. Giá mà chúng ta cùng đường thì tốt rồi.]

Giọng nói có chút buồn bã, mặc dù tôi không quay đầu lại, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tiếc nuối của Tạ Luật phía sau.

Còn chưa ngồi vững, cửa xe đột nhiên bị mở ra, sau đó là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tạ Luật cúi xuống.

"Tạ Luật cũng đi hướng này, các chị cho cậu ấy đi cùng nhé." Chị Trương mỉm cười thò đầu vào.

? Vừa rồi cậu ta không phải nói mình không cùng đường sao?

Tên lừa đảo này!

Tạ Luật đã ngồi lên, khoang xe lập tức trở nên chật chội.

Bên cạnh lập tức tràn ngập hơi thở trong lành, nhưng trong mắt tôi, đó rõ ràng là hormone đầy tính xâm lược.

"Xin lỗi nhé, ba người có thể hơi chật một chút."

Giọng điệu của Tạ Luật vẫn lịch sự như mọi khi, nhưng trong lòng đã hét lên như chuột chũi.

[A a a, vậy mà lại được ngồi cùng xe với chị Chu! Gần như vậy, làm tròn lên chính là ôm nhau rồi!]

[Người chị Chu thơm quá, a a a tôi sắp ngất xỉu rồi. Không được, phải tỉnh táo! Hiếm khi được ở gần chị Chu như vậy!]

Ôi trời đất ơi, tôi chỉ muốn mở đầu Tạ Luật ra, xem bên trong chứa cái gì. Rõ ràng là sinh viên giỏi của trường đại học danh tiếng, trình độ chuyên môn hạng nhất. Ngày thường lịch sự khách sáo muốn chết, trong lòng lại... phóng túng như vậy sao?

Hay là, đối với tôi?

Tôi nuốt nước bọt, lặng lẽ di chuyển sang bên trái, về phía nữ đồng nghiệp.

Nữ đồng nghiệp trêu chọc, "Chu Vận, cậu mà dựa vào tôi nữa thì tôi sẽ nghẹt thở mất."

Bị vạch trần tâm tư, tôi đành phải ngồi dịch sang bên phải một chút.

Tiếng lòng của Tạ Luật lại quấy nhiễu sự chú ý của tôi, [Sao chị Chu lại ngồi xa tôi như vậy, thẹn thùng à?]

Thẹn thùng? Không!!! Đó là tôi đang sợ hãi!

Bầu không khí hiện tại, có thể dùng một từ để hình dung: căng thẳng, vô cùng căng thẳng.

Một nam đồng nghiệp to con ngồi ở ghế phụ, nữ đồng nghiệp, tôi và Tạ Luật ngồi ở hàng ghế sau, tạo thành hình tam giác.

Và tôi, chính là người bị kẹp ở giữa thảm hại nhất.

Mặc dù đã cố gắng tránh xa Tạ Luật, nhưng khi xe chạy rung lắc, khó tránh khỏi va chạm với cậu ta.

Một khúc cua gấp, tôi nghiêng người về phía Tạ Luật, hoàn toàn không thể cưỡng lại lực hướng tâm. Khoảnh khắc tôi dựa vào người cậu ta, trong lòng Tạ Luật phát ra tiếng rên rỉ thoải mái như mèo con.

Không, không phải mèo con, mà là một con thú hoang trong rừng, bề ngoài hiền lành vô hại, nhưng thực chất có thể xé xác con mồi bất cứ lúc nào.

"Xin lỗi."

Sau khi rẽ, mặt mũi tôi mất hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tan-so-rung-dong-cua-anh-danh-cho-em/chuong-2-2-3-1.html.]

"Không sao, rất bình thường." Tạ Luật trả lời không chút sơ hở.

Nếu là bình thường chắc chắn sẽ không nhận ra điều gì, nhưng bây giờ thì khác, tôi biết trong lòng cậu ta toàn là những lời nói táo bạo!

Kinh hoàng nửa tiếng đồng hồ, sau đó cũng có chút buồn ngủ. Nữ đồng nghiệp bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ, đầu nghiêng về phía tôi.

"Nếu chật thì có thể ngồi dịch sang bên này một chút."

Nói xong, Tạ Luật còn dịch sang bên phải một chút.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cậu ta thực ra đang nghĩ…

[Giá mà chị Chu cũng ngủ gật rồi dựa vào đây thì tốt rồi, chị ấy ngủ chắc chắn rất đáng yêu! Biết đâu tôi còn có thể nhân lúc không ai chú ý mà lén…]

Dừng lại! Toàn là những suy nghĩ viển vông gì thế này!

3

Lúc xuống xe, mặt tôi nóng bừng. May mà đèn trong xe mờ ảo, che giấu màu đỏ ửng trên mặt.

"Cái đó, nhà tôi đến rồi."

Tôi cố gắng hết sức để đóng vai một nữ nhân viên văn phòng OL oai phong lẫm liệt như thường ngày, nhưng nói ra lại cảm thấy có chút không đúng.

Hình như có chút... chột dạ?

Không đúng, tôi chột dạ cái gì?!

Dù sao cũng là tiền bối ăn cơm nhiều hơn Tạ Luật mấy năm, chẳng lẽ còn bị thằng nhóc này nuốt chửng được sao?

Vì vậy tôi hắng giọng, bày ra khí thế của tiền bối trong công ty, "Nhường đường một chút, cảm ơn."

Tạ Luật mở cửa xuống xe trước, nhường chỗ cho tôi, trong lòng thì thở dài khe khẽ, [Sao lại đến nhanh vậy?]

Còn nhanh? Từ chỗ home party đến trung tâm thành phố, đã mất một tiếng rồi.

Tên nhóc này chẳng lẽ muốn xe bị hỏng, chúng tôi ở hàng ghế sau suốt đêm sao?

Cậu ta tiếp tục than thở trong lòng: [Hiếm khi có được thế giới hai người…]

Hmmmmmm, ba người còn lại, bị cậu ta tự động cho bay màu rồi sao?

Không nghe thấy, không nghe thấy, tôi cái gì cũng không nghe thấy...

Tôi thầm niệm trong lòng, nhìn thẳng về phía trước lao ra ngoài, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Chị Chu, cẩn thận trên đường." Tạ Luật ân cần nói, lịch sự như thường ngày ở công ty.

"Ừ ừ, lên xe nhanh đi."

Tôi giả vờ bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt chạm vào Tạ Luật thì có chút lảng tránh.

Tạ Luật cúi người ngồi lên xe, đóng cửa xe lại. Tôi cách cửa sổ xe đang hạ xuống, vẫy tay chào tạm biệt mọi người trong xe.

Chỉ là không nhìn Tạ Luật.

Mặc dù ánh mắt của Tạ Luật, vẫn luôn dính chặt vào người tôi.

Điều này không phải do tôi nhạy cảm, mà là ý nghĩ trong lòng cậu ta quá... trắng trợn.

Khoảnh khắc xe nổ máy, tôi nghe thấy tiếng lòng có chút trầm thấp của Tạ Luật: [Chúc ngủ ngon, mơ đẹp nhé.]

Nghe xong tôi bỗng thấy tim đập thình thịch.

Loading...