Tàng Kiều - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-10-12 14:29:29
Lượt xem: 5,326
7
Ta tất nhiên sẽ không dễ dàng lấy mạng hắn như vậy.
Chưa kể ngoài kia còn có ám vệ, nếu hắn c.h.ế.t ở đây, ta sẽ không thoát khỏi nghi ngờ, cũng sẽ mất mạng.
Vì kẻ như hắn mà c.h.ế.t thật không đáng.
Còn viên thuốc ta cho hắn uống sẽ có công dụng lớn.
Hiện tại điều quan trọng nhất là phải tìm được Hứa Thục Nguyệt, người đã đến Giang Nam.
Ta và Tống Quân Từ xuôi về Giang Nam, đi thêm mấy ngày nữa, cuối cùng cũng tìm thấy nàng trên phố, đang ăn kẹo hồ lô.
Khi thấy Tống Quân Từ, mắt nàng lập tức đỏ hoe, vừa định nói điều gì đó thì chú ý thấy ta đứng bên cạnh hắn.
Sắc mặt Hứa Thục Nguyệt trở nên cực kỳ khó coi.
Ngay lập tức, nàng ném kẹo hồ lô xuống đất, chẳng nói chẳng rằng mà quay người bỏ chạy, nhưng chưa chạy được hai bước thì va phải một đứa trẻ.
Đứa trẻ cũng đang cầm một xiên kẹo hồ lô, bị nàng va vào nên kẹo rơi xuống đất, rồi bị người đi đường giẫm lên.
Đứa trẻ khóc lóc níu lấy áo Hứa Thục Nguyệt, đòi nàng đền xiên kẹo đã rơi.
Hứa Thục Nguyệt đang tức giận, lập tức đá đứa trẻ một cái. Đứa nhỏ yếu ớt, bị cú đá làm nó thét lên đau đớn.
Một lão nhân đi ngang qua ngay lập tức nắm lấy tay Hứa Thục Nguyệt: "Ngươi làm rơi kẹo hồ lô của trẻ con, không chịu đền, lại còn đá nó. Loại đàn bà ác độc như ngươi phải bị bắt lên quan!"
Nói xong, ông ta thực sự kéo nàng đi về phía nha môn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tống Quân Từ thấy vậy liền xông tới, đá mạnh vào n.g.ự.c lão nhân kia, sau đó ôm Hứa Thục Nguyệt vào lòng, hung hăng trừng mắt nhìn lão nhân đã nằm trên đất.
"Tên dân đen này, ngươi dám đụng vào Nguyệt nhi của ta!"
Công khai đánh người giữa đường, dân chúng xung quanh vô cùng phẫn nộ, lập tức có người chạy đi báo quan, nói rằng phải bắt hết Hứa Thục Nguyệt và Tống Quân Từ mới được.
"Ta là Thần phi, còn hắn là Hoàng thượng, ai dám bắt chúng ta!"
Hứa Thục Nguyệt lạnh lùng nói, lập tức tiết lộ thân phận của mình, sợ rằng mọi người không tin, nàng liền giật lấy lệnh bài đeo bên hông Tống Quân Từ, đưa lên cho mọi người nhìn.
Nhưng bách tính nào đã gặp qua lệnh bài của Hoàng đế, có người còn cười khẩy: "Nếu các ngươi là Hoàng đế và phi tử, thì chỉ có thể nói thiên hạ nguy rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Tống Quân Từ trở nên cực kỳ khó coi.
Ta lặng lẽ đứng nhìn trò hề trước mắt, không tài nào hiểu nổi tại sao một kẻ ngu xuẩn như Tống Quân Từ lại có tư cách kế vị ngôi Hoàng đế?
Ta chợt nhớ đến kiếp trước...
An Vương Tống Quân Cẩm từng tạo phản hai năm sau đó, nhưng khi đó Tể tướng luôn một lòng ủng hộ Tống Quân Từ. Tể tướng đã lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, đúng là một con cáo già.
Cuối cùng, An Vương thất bại, tự sát ngay tại chỗ.
Có một con cáo già như thế giúp đỡ, muốn kéo Tống Quân Từ xuống khỏi ngai vàng đúng là không dễ dàng.
Nhưng, cũng không phải là không thể.
Ta thu lại suy nghĩ, nhìn đám quan binh đã tới nơi. Đám quan binh này vốn định bắt Hứa Thục Nguyệt và Tống Quân Từ, nhưng khi nhìn thấy lệnh bài trên tay Hứa Thục Nguyệt, lập tức quỳ xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tang-kieu-ihew/phan-5.html.]
Hứa Thục Nguyệt nhướng mày, trực tiếp chỉ tay vào những người đã cười nhạo nàng.
"Những kẻ dám bất kính với bổn cung, bắt hết chúng lại!"
Ta định lên tiếng ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hứa Thục Nguyệt vốn đã cực kỳ căm hận ta, nếu ta mở miệng, chắc chắn sẽ càng khiến nàng nổi giận hơn.
Vì vậy, sau khi bọn họ rời đi, ta âm thầm tìm gặp tên quan binh cầm đầu, đưa mấy thỏi bạc vào tay hắn.
"Những người này vốn vô tội, đợi sau vài ngày khi mọi chuyện lắng xuống, hãy thả họ ra. Còn thỏi vàng này, ngươi chia cho bọn họ, đừng tham lam."
Dù gì thì ta cũng đến đây cùng với Tống Quân Từ.
Đám quan binh không rõ thân phận của ta, chỉ nghĩ rằng ta là người thân cận bên cạnh Tống Quân Từ, nên thái độ đối với ta rất cung kính.
Đặc biệt sau khi nghe những lời ta nói, bọn chúng lập tức cam đoan, tuyệt đối sẽ không ngược đãi những dân chúng kia.
Xử lý xong chuyện này, ta nhanh chóng đuổi theo.
Hứa Thục Nguyệt dùng một chiếc vòng tay vô giá để bao trọn phòng lớn nhất của quán trọ địa phương, rồi tức tốc chạy về đó, thậm chí còn đóng cửa lại, không cho Tống Quân Từ vào.
Khi ta đến nơi, Tống Quân Từ đang đứng trước cửa, dùng lời lẽ dịu dàng khẩn cầu nàng mở cửa.
"Bệ hạ, để thần nữ thử xem."
Ta nhẹ nhàng lên tiếng, trong ánh mắt có chút do dự của Tống Quân Từ, ta giơ tay gõ nhẹ lên cửa.
"Thần phi nương nương, thần nữ có thể vào được không?"
Nghe tiếng của ta, Hứa Thục Nguyệt đang làm loạn bỗng mở cửa, kéo mạnh cánh tay ta vào phòng.
Sau đó nàng nhanh chóng đóng cửa lại, không cho Tống Quân Từ vào.
Nàng ngồi xuống ghế, trên mặt mang theo nụ cười chiến thắng.
"Ta đã nói với ngươi từ trước, Tống Quân Từ dù là Hoàng đế, nhưng tình yêu của hắn dành cho ta là trời đất chứng giám. Ngươi thấy đó, chẳng phải vì ta mà hắn đuổi đến tận Giang Nam sao?"
Ta không biểu lộ cảm xúc, khẽ liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cẩn thận đề phòng, cố ý hạ giọng.
"Nếu thật lòng yêu ngươi, sao hắn lại mang ta đi cùng?"
Nói xong, ta mỉm cười nhẹ nhàng, cười khẽ hai tiếng.
"Trên đường đi, mỗi ngày hắn đều để ta kề bên hầu hạ, cũng không hề nhớ đến lời hứa với ngươi."
Đôi khi lòng hiếu thắng của nữ nhân lại lạ lùng đến vậy.
Rõ ràng là hận đến chết, nhưng vẫn cứ phải tranh chấp những chuyện nhỏ nhặt như thế này, yêu đi yêu lại chỉ để khẳng định rằng mình là người khác biệt nhất.
Nghe lời ta nói, nụ cười trên mặt Hứa Thục Nguyệt dần tắt.
Nàng giơ tay chỉ vào mặt ta: "Hắn chỉ coi ngươi như một công cụ, là công cụ để hắn thư giãn khi ta không ở bên. Tạ Uyển Ninh, để ta cho ngươi thấy, thật sự khi đối mặt với lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, hắn sẽ chọn ai!"
"Nếu như hắn thực sự chọn ngươi, ta sẽ tâm phục khẩu phục."
Nói xong, ta liền quay lưng rời khỏi phòng. Tống Quân Từ muốn vào, nhưng Hứa Thục Nguyệt vẫn còn giận, không chịu để hắn vào.
Cuối cùng, Hứa Thục Nguyệt lại lén bỏ trốn vào nửa đêm.
Lần này nàng chọn con đường khác để quay về kinh thành, con đường này quanh co hiểm trở, đầy rẫy thổ phỉ hoành hành.