Tất cả sẽ thay em - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-06-02 01:57:52
Lượt xem: 242
"Lệ Tổng, phu nhân đổ bệnh rồi, ngài về thăm cô ấy được không?"
"Tôi đang đi công tác!"
"Lệ Tổng..."
"Ông thay tôi chăm sóc cô ấy, xong việc tôi sẽ về."
"Nhưng..."
Quản gia sốt sắng còn chưa kịp nói hết câu đầu dây đã truyền tới những tiếng tút dài. Lệ Minh Phong vô tâm thẳng thừng cúp máy.
Đột nhiên một giọng nói của một cô gái vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng vang, ngữ điệu không hề oán than.
"Bác Vương, không sao cứ để anh ấy tập trung xử lý công việc."
"Phu nhân..."
"Đừng gọi khách sáo như vậy, bác cứ gọi Ân Ân như trước đi."
"..."
Hạ Như Ân nằm trên giường, gương mặt hiền lành nhợt nhạt, tiều tụy cố gắng nở nụ cười ôn hòa lên tiếng. Bác Vương nghe xong trong lòng xót xa ngậm ngùi gật đầu.
Bác Vương là quản gia nhà cô, chăm sóc Hạ Như Ân từ bé lúc cô kết hôn với Lệ Minh Phong bác vẫn theo chăm lo cho cô từng li từng tí.
Đối với Hạ Như Ân bác Vương như người cha thứ hai của cô.
"Bác Vương!"
"Bác nghe đây Ân Ân."
"Khi nào Minh Phong về, bác thay con đưa thứ này cho anh ấy nhé."
Hạ Như Ân cố gắng nói từng chữ liền mạch, rõ nghe nhất. Bàn tay trắng mịn nhỏ xíu luồng vào trong chăn lôi ra một phong bì nhẹ nhàng đưa về phía bác Vương. Khi bác Vương trông thấy bỗng dưng cơ thể bất giác run run.
Ngay lập tức bác cố tỏ ra bình tĩnh nhìn phong bì ở trong tay Như Ân, trên mu bàn tay là kim tiêm đang đ.â.m vào, bác khẽ giọng giả vờ trách móc.
"Ân Ân, con muốn đưa đồ cho cậu Phong thì phải tự mình đưa hiểu không?"
Hạ Như Ân khẽ mỉm cười, vừa xinh đẹp lại vừa đáng thương.
"Bác giữ hộ con nhé? Anh Phong về con sẽ đưa."
"..."
Bác Vương im lặng không nói, bộ dạng như đang đè nén nổi đau Hạ Như Ân thấy thế liền vẩy tờ phong bì mè nheo gọi hai chữ.
"Bác Vương."
Bác thở dài nhận lấy tờ phong bì, nghiêm nghị đáp.
"Được, bác giữ nhưng con phải tận tay đưa đấy, bác sẽ không làm chuyện đó giúp con đâu."
"Ân Ân à, con sẽ khỏe lại thôi."
Hạ Như Ân cười cười, gật đầu rồi nhẹ nhàng khép mi mắt nghỉ ngơi, bác Vương khom lưng khéo léo kéo chăn đắp cho cô rồi lặng lẽ xoay người.
Khi Bác đi được hai bước bỗng dưng giọng nói yếu ớt vang lên dặn dò.
"Bác Vương, bác đừng gọi cho anh ấy nữa, đừng hối thúc anh ấy về, anh ấy... rất bận."
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tat-ca-se-thay-em/chuong-1.html.]
Sống lưng bác Vương cứng đơ, bác nghẹn ngào gật đầu "Được!" một tiếng, rồi nhanh chóng sải chân rời khỏi phòng bệnh, trên mặt đã ướt đẫm nước mắt.
Ở trong Hạ Như Ân cũng không khá hơn bao nhiêu tuy an nhàn nhắm mắt nhưng không biết từ bao giờ lệ cô đã rơi, bên cạnh là loạt thiết bị cùng những âm thanh đáng sợ.
Nếu anh ấy còn thương cô đã sớm trở về rồi!
Hạ Như Ân và Lệ Minh Phong kết hôn vỏn vẹn được ba năm, cô là một tiểu thư giàu có còn anh hoàn cảnh gia đình không được khá giả, anh mồ côi cha từ nhỏ chỉ sống với mẹ. Nhưng được cái Lệ Minh Phong tướng tá vô cùng khôi ngô, lại rất thông minh nhờ tài giỏi nên anh được chuyển vào trường cô học.
Hạ Như Ân vừa gặp đã yêu, năm đó cô kịch liệt theo đuổi anh, ròng rã suốt bao năm tháng cuối cùng anh cũng đáp lại tấm chân tình của cô. Cả hai quen nhau trở thành người yêu của nhau. Lệ Minh Phong ấm áp đối xử với Hạ Như Ân rất tốt.
Hạ Như Ân thương mẹ Lệ Minh Phong như mẹ ruột, mẹ anh đổ bệnh cô lo thuốc than đầy đủ, mời cả bác sĩ tốt nhất để chữa trị, bởi từ bé cô đã mất mẹ.
Khi mẹ anh đột ngột qua đời cô cũng cùng anh đứng ra lo liệu tất cả.
Ra trường hai người yêu đương thêm một thời gian cô và anh muốn tiến tới hôn nhân, bố Hạ Như Ân khi thấy Lệ Minh Phong cũng hơi e ngại vì thú thật gia cảnh không môn đăng hộ đối nhưng con gái kịch liệt muốn, thương con ông chấp nhận.
Kết hôn xong bố Hạ Như Ân cho anh một số tiền lớn để làm ăn, Lệ Minh Phong quả thật vô cùng giỏi kinh doanh, một năm đã làm cho công ty lớn mạnh.
Cứ nghĩ cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mĩ mãn cơ mà ông trời lại không thương cô.
Có phải một khi thành công con người sẽ thay đổi?
Từ khi có địa vị Lệ Minh Phong trở thành một người hoàn toàn khác, anh lạnh nhạt, cáu gắt, cũng không còn ấm áp đối xử tốt với cô.
[...]
Bố cô mất anh cũng không về với cô, lý do anh bận đi công tác! Anh rất bận...
Hạ Như Ân chưa bao giờ trách móc, cô hiểu chuyện đến đáng thương. Lệ Minh Phong dần càng trở nên lãnh đạm vô tâm, anh đi suốt có khi vài tháng không về.
Mỗi lần cô muốn nói chuyện, câu đầu anh luôn đáp chỉ có một "Anh rất bận, nói sau đi!"
Dần dần cuộc hôn nhân của hai nhạt nhòa, vô vị, có lẽ Hạ Như Ân thay đổi như thế nào anh cũng không biết.
Nhưng những gì về Lệ Minh Phong, Hạ Như Ân đều biết, biết không sót một thứ gì.
Cô cam chịu chỉ để duy trì cuộc hôn nhân này liệu có đáng?
Lệ Minh Phong những gì anh hứa với em, phải chăng anh đã quên hết rồi?
[...]
"Lệ Tổng, phu nhân nói rất nhớ ngài, xin ngài sắp xếp thời gian trở về thăm phu nhân được không, chỉ một lúc thôi."
"...."
"Phu nhân bị..."
"Chỉ bị bệnh một chút ông bảo cô ấy đừng có nhõng nhẽo được không? Tôi rất bận."
"Lệ..."
Bác run rẩy khi đầu dây đã vội cúp máy, bác gấp gáp cố gắng gọi lại nhưng trả lời bác là chữ thuê bao, bác suy sụp nhìn về hướng phòng cấp cứu đang sáng đèn.
"Tiểu Ân đáng thương của bác..."
[...]
Vài ngày sau:
"Alo, lại có chuyện..."
Không để cho Lệ Minh Phong nói hết, bác Vương đã lạnh lùng cắt ngang, chất giọng sắc lạnh.
"Phu nhân mất rồi!"