Tên Phản Diện Này Quá Mức Yêu Nghiệt Rồi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-03 19:29:10
Lượt xem: 3,941
Khi phản diện sắp sửa xuống tay, ta lại vừa vặn xuyên đến chắn cho hắn một kích.
Rắc một tiếng, vỏ trứng của ta vỡ vụn.
Thiên quang len lỏi, chói mắt đến nỗi ta không thể mở mắt, tủi thân quá, ta hé nhỏ miệng, một tiếng kêu thanh thúy vang vọng khắp đất trời.
Nhiều năm về sau, các vị thần tiên thượng giới hạ phàm đều khen ngợi ta, nói ngày ta ra đời, thiên giáng tường vân, Phật quang phổ chiếu, phạn âm du dương cả ngày không dứt.
1.
Nhưng giờ phút này, ta cũng chỉ là một chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, bị phản diện đùa bỡn trong lòng bàn tay.
"Ngươi chỉ là con gà bông nhỏ, ngoại trừ bổn tọa nguyện ý muốn ngươi, còn có ai nguyện ý? Hửm?" Hắn khẽ nhướn đôi mắt đào hoa, nụ cười tà mị, ngón tay thon dài như ngọc bẻ một nhánh cỏ lau trêu chọc ta.
Pua! Đây tuyệt đối là Pua!
Ta tức giận quay người, đưa m.ô.n.g về phía hắn.
Hắn lại cười khẩy: "Xem tính tình của ngươi kìa."
Đầu ngón tay mát lạnh vuốt ve bộ lông tơ trên cổ làm ta rùng mình, muốn trốn tránh, lại bị giữ chặt.
Ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm một món đồ chơi bông không cảm xúc.
Sờ đi sờ đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
"Chim nhỏ, sao người ngươi càng ngày càng nóng thế?" Giọng hắn có chút cợt nhả, "Ngại ngùng à?"
"Chíp chíp chíp!"
Ta nóng nảy nhảy dựng lên.
"Không sao, bổn tọa tha thứ cho ngươi."
Ý cười trong lời nói của hắn rõ ràng là đang châm chọc, còn không quên giả vờ vuốt ve bộ lông của ta.
Ta tức giận, quay đầu mổ một cái vào ngón tay hắn.
Ta nhìn ngón tay hắn rỉ máu, lại nhìn hắn, nuốt nước miếng, ngoan ngoãn tiến lên hai bước cọ cọ tay hắn.
Người này sao không mắng chửi nhỉ.
"Còn trách ta?" Hắn bật cười.
Hửm? Sao hắn biết ta đang nghĩ gì!
"Ta biết đọc tâm thuật."
Tên khốn kiếp tên khốn kiếp tên khốn kiếp...
"Còn mắng?"
Ta không dám mắng nữa, nghiêm chỉnh đứng thẳng người, cúi đầu chào hắn.
Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta vừa vặn chạm phải đôi mắt hắn đang cong lên, cười đến run rẩy cả người.
Một lọn tóc đen từ vai hắn trượt xuống, hắn đang đưa tay lau đi giọt lệ long lanh nơi khóe mắt, nốt ruồi son ở mí mắt trên càng thêm phần quyến rũ khi được đặt trên làn da trắng nõn.
Được rồi, lại lừa ta.
A Di Đà Phật, có ai đến thu phục yêu nghiệt này đi, bần tăng không chịu nổi nữa!
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, khong được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
2.
"Trẫm Tử Tế, sao vết thương của ngươi còn chưa lành?"
Bởi vì kẹo của ngươi đều bị ta ăn hết rồi, ta mơ màng nghĩ trong giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ten-phan-dien-nay-qua-muc-yeu-nghiet-roi/chuong-1.html.]
Chờ chút, Trẫm Tử Tế... Không phải là phản diện trong thoại bản mà ta nghe sao?
Ta giật mình mở mắt ra.
"Ngươi đánh thức chim của bổn tọa rồi."
Người phía sau nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của ta, có chút ý tứ dỗ dành, giọng nói lười biếng từ tính lại ẩn chứa sự bất mãn sâu sắc.
Mỹ nhân gợi cảm xinh đẹp trước mặt ta dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn ta, vẫn là vẻ kiêu ngạo không ai sánh bằng: "Trả lời câu hỏi."
Chỉ nghe hắn cười khẩy một tiếng: "Không phải là sợ di mẫu hạ độc bổn tọa sao?"
?
Ngươi không sao chứ?
Sợ có độc nên cho ta ăn?
Ta giả vờ muốn nôn, còn chưa kịp phun ra, Trẫm Tử Tế đã búng ta bay ra ngoài.
"Bịch" một tiếng, ta ngã sõng soài.
"Chíp chíp chíp!"
Thật không ra thể thống gì! Sao lại chó má như vậy!
"Phải làm một chú chim biết giữ vệ sinh nhé." Hắn nheo mắt cười, dạy dỗ ta.
Mỹ nhân bị mỉa mai lộ rõ vẻ mặt khó chịu: "Bản tôn muốn ngươi c.h.ế.t còn đợi đến bây giờ?"
"Vậy thì xử tử Hữu hộ pháp của ngươi đi." Trẫm Tử Tế cười nói, nhưng giọng điệu lại âm trầm đáng sợ.
"Không được."
"Ngươi tự làm, hay bổn tọa động thủ?" Hắn dựa vào trống làm bằng da người, ngón tay thon dài mân mê một sợi tóc xanh, "Bổn tọa mà ra tay, có thể sẽ không chỉ đơn giản là c.h.ế.t đâu."
Ta rùng mình một cái, ngoan ngoãn rúc vào góc tường nghe bọn họ cãi nhau.
Cuối cùng còn hóng hớt với vẻ mặt thích thú.
Đại khái là, mỹ nhân này là Ma tôn, Trẫm Tử Tế là Đại tế tư, bọn họ là dì - cháu.
Ma tôn và Hữu hộ pháp của nàng ta hình như có chút mờ ám, mà Hữu hộ pháp lại không ưa Trẫm Tử Tế, nên vạch trần thân phận của hắn, muốn hắn bị vây đến chết.
Bây giờ, Ma tôn không nỡ lấy mạng Hữu hộ pháp.
"Đó là di trượng của* ngươi!"
*Di trượng: hoặc gọi là dượng – chồng của dì.
"Ta không thiếu một người di trượng như này."
Ta lập tức vỗ cánh khen ngợi!
Ánh mắt đầy ẩn ý của Trẫm Tử Tế và ánh mắt tức giận của Ma tôn đồng thời hướng về phía ta, ta rụt rè thu đầu lại.
Mỹ nhân đột nhiên nhoẻn miệng cười, phong tình vạn chủng.
"Như vậy đi, ta phế tu vi của A Tứ, ngươi tha cho hắn một mạng. Bản tôn tặng tiểu sủng vật của ngươi một thứ tốt~"
Ý là, cho ta ăn độc dược còn chưa đủ, ta thật sự không có mặt mũi lớn như vậy.
"Được" Hắn nhướn mày, "Ừm, bảo vật bẩm sinh kia của người cũng đưa đây luôn đi."
"Ngươi còn dám ra giá trên trời?"
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Không cho thì thôi."
"Cho! Tên lòng lang dạ sói!" Một tràng chửi rủa vang lên.
Ta nhìn Ma tôn với ánh mắt lấp lánh, tỷ tỷ thật soái, ta yêu tỷ!