Thà Làm Ngọc Nát - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-05-03 23:05:57
Lượt xem: 1,916
Buổi tối, ta lại đến Bắc phủ.
Tối hôm đó, thế tử không đi theo người của Vương phủ, tối nay, người của Vương phủ lại đến, ngay cả Vương gia cũng đích thân đến đón chàng, chàng vẫn không đi theo họ.
Ta đợi bên ngoài rất lâu, đợi đến khi mọi người đều tản đi, ta mới vào.
Thế tử không ở trong tiểu ốc, mà ở trong thư phòng.
Thư phòng bừa bộn, có dấu vết của cuộc cãi vã.
Khi ta vào, thấy chàng ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt u ám.
Chàng nhận ra tiếng bước chân của ta, đôi mắt vô hồn nhìn về phía ta: "Hoài Ngọc?"
Ta nói: "Là ta."
Ta đi đến trước mặt chàng, nhìn đống sách trên sàn, hỏi chàng: "Sao ngài không về với họ?"
Chàng nói: "Không về."
Chàng nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào lòng, ôm lên đùi, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ ở đây, thành thân với nàng, sống cùng nàng."
"Nói bậy."
"Không nói bậy." Chàng vùi vào cổ ta, cọ xát: "Như vậy không tốt sao?"
Thật sự rất động lòng.
Nhưng ta biết, chàng sẽ trở về Vương phủ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta đều nghe thấy ở bên ngoài, Vương gia nói, Vương phi nhớ chàng đến mức sinh bệnh. Thế tử tuy không hòa thuận với Vương gia nhưng lại là người nhân hiếu, không thể không quan tâm đến Vương phi.
Ta đều biết nhưng ta vẫn nói: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tha-lam-ngoc-nat/chuong-10.html.]
Thế tử ngẩng đầu, nhìn vào khoảng không, mang theo chút ý cười ôn hòa: "Vậy tối nay nàng đừng đi, ngày mai, ta đưa nàng đi gặp Vương phi, được không?"
Trong lòng ta gợn lên một tia gợn sóng.
Ta nghe ra, chàng nghiêm túc.
Nhưng chàng không biết ta là người như thế nào, nếu chàng biết, sẽ không nói những lời này, nếu Vương phi biết chàng muốn cưới một nữ tử như ta, chỉ sợ sẽ tìm cách tự sát.
Nhưng, ta vẫn mím môi cười, vẫn nói: "Được."
"Được, nàng đã đồng ý rồi đấy." Thế tử ôm chặt ta, sợ ta chạy mất.
Ta cười trong lòng chàng, mơ màng hỏi chàng: "Thế tử, Vương gia Vương phi sẽ thích ta chứ?"
Chàng khựng lại, ôm chặt hơn một chút: "Sẽ thích, chắc chắn sẽ thích."
Vậy tức là sẽ không thích.
Thật ra chàng cũng biết, đưa một nha hoàn về, sẽ phải đối mặt với sức cản lớn đến mức nào.
Không sao, ta vốn không định theo chàng về Vương phủ, những ngày này, ta từng được sở hữu chàng trong thời gian ngắn, đã không còn gì hối tiếc nữa rồi.
Nửa đêm, thế tử ngủ rất say.
Ta bỏ vào trà của chàng một lượng nhỏ hoa mạn đà la, trong thời gian ngắn, chàng sẽ không tỉnh lại được.
Ta nhẹ nhàng đứng dậy, cách một ánh trăng, nhìn chàng lần cuối, khắc họa đôi mày, đôi môi của chàng thành tranh, ghi nhớ trong lòng.
Kiếp này có lẽ không còn duyên phận, tương lai gặp lại trong mơ, cũng coi như là trùng phùng.
Ta đẩy cửa, lẻn đi, không ngoảnh đầu lại lần nào.
Chàng sẽ mãi mãi không biết ta là ai, chỉ còn lại trong ký ức của chàng, một cô nương bình thường, một ký hiệu trong sáng.
Với ta, như vậy là đủ rồi.