Thà Làm Ngọc Nát - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-05-04 11:39:04
Lượt xem: 2,880
Ta trở thành đồ đệ nhỏ của Diêu cô cô, thỉnh thoảng, sẽ được nàng ấy dẫn đi hầu hạ chủ tử của các cung, công việc này không hề dễ dàng.
Hậu cung giống như một triều đình nhỏ, phụ nữ cũng có chính trị của phụ nữ, nơi này khắp nơi đều là cạm bẫy, người nào cũng có tám trăm cái tâm nhãn.
Mặc dù phi tần không giống như nam nhân ở tiền triều có thể thi triển tài năng trên một vùng đất rộng lớn nhưng cũng khai phá ra một chiến trường trong lời ăn tiếng nói, ba câu hai lời, có thể cứu người thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, cũng có thể g i ế t người vô hình, mà phần thưởng của người chiến thắng, chính là một chút quyền lực và tự do lọt qua kẽ tay của hoàng đế.
Hậu phi tranh đấu lẫn nhau, hạ nhân cũng không chịu thua kém, câu mà Diêu cô cô thường dặn dò ta nhất chính là, đừng tin bất kỳ ai.
Chắc chắn nàng ấy đã phải chịu nhiều thiệt thòi, mới có thể đưa ra lời khuyên như vậy với ta, vì vậy ta đề phòng khắp nơi, không dám để người khác bắt được lỗi.
Tuy nhiên, trong cung ngoài những cuộc đấu đá ngầm, cũng có những ngày tháng bình thường, cứ đến tiết khí, sau khi chủ tử đều nghỉ ngơi, cung nữ và thái giám sẽ lén mở một bữa tiệc nhỏ, cả phòng ngồi lại với nhau nấu lẩu ăn.
Tiệm phòng của bọn ta có đồ ăn ngon nhất, vừa nói đến việc mở tiệc nhỏ, không biết tin tức đã truyền ra ngoài như thế nào, người nào cũng muốn đến ăn ké, người hiểu chuyện thì tự mang đồ ăn đến góp, người mặt dày thì chỉ mang theo đôi đũa.
Lần nấu lẩu này, Hạ Sanh cũng đến, không biết hắn có bản lĩnh gì, mà kiếm được một cân thịt nai muối, nói muốn góp, thơm đến mức mọi người đều vây quanh hắn.
Diêu cô cô trêu chọc hắn: "Hạ trung quan, ngài có thứ đồ tốt như vậy, sao phải góp với bọn ta? Thịt nai này mà cho bọn ta thì thật là phí phạm."
Hạ Sanh chỉ cười: "Chỉ muốn náo nhiệt thôi, đông người mới không phí phạm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tha-lam-ngoc-nat/chuong-13.html.]
Hắn nhấc chân đi về phía ta, bước chân thong dong, chiếc áo choàng rộng theo bước chân mà đung đưa, mang theo một luồng gió mát lạnh.
Ta buông đũa định đứng dậy, Hạ Sanh đưa tay, đầu ngón tay ấn lên vai ta, hắn mím môi, trong mắt mang theo ý cười: "Không cần câu nệ."
Ta đành ngồi xuống, cúi đầu chào: "Hạ trung quan."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Ngọc cô nương." Hạ Sanh hơi nghiêng người, khoảng cách với ta không gần không xa, vừa đủ, giọng nói không lớn cũng không nhỏ, chỉ có ta có thể nghe thấy, hắn nói: "Tiết mỹ nhân nhờ tại hạ truyền lời, hỏi cô nương có bình an không."
Ta kinh ngạc trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Hạ Sanh nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi về phía đám thái giám.
Ta bưng bát, nhất thời mất tập trung.
Ta đã một tháng không gặp Tiết Kim Chi, không biết nàng ta thế nào rồi. Nghĩ lại, nàng ta có thể nhờ người truyền lời hỏi thăm ta, đại khái cũng không đến nỗi nào.
Thấy ta nửa ngày không động đũa, Diêu cô cô gắp một miếng thịt nai cho ta: "Ngốc ạ, ăn nhanh đi, ngẩn người nữa là hết thịt mất!"
Ta hoàn hồn, vội vàng phấn khởi giành lấy miếng thịt.