Thà Làm Ngọc Nát - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-05-05 12:49:57
Lượt xem: 972
Ta chạy trốn nhiều ngày, suốt đường ăn rễ cây vỏ cây, miễn cưỡng bảo toàn mạng sống.
Trên đường gặp rất nhiều người chạy nạn, bạn đồng hành c h ế t đói bên vệ đường, họ cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái, tiếp tục lên đường.
Quá nhiều người c h ế t, chôn không xuể.
Vài ngày sau, ta trốn đến một thôn trang, đói đến nỗi gần như không bò nổi, mơ mơ màng màng gõ cửa một cặp vợ chồng già, cầu xin họ bố thí một miếng ăn.
Mặc dù thiên tai liên miên, lương thực thiếu thốn nhưng cặp vợ chồng già vẫn tiếp đón ta, bưng cho ta một bát nước súp.
Ta ôm bát, ăn sạch sẽ.
Ăn xong bát nước súp, cặp vợ chồng già lại dọn giường, mời ta nghỉ ngơi.
Ta không khách sáo, nằm xuống ngủ luôn.
Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy tiếng mài d.a.o từ bên ngoài, người phụ nữ nói: "Gầy quá."
Người đàn ông nói: "Nhưng mà mềm, có thể đổi được một thạch cám lúa mạch, đủ lắm rồi."
Ta nghĩ, họ đúng là một cặp vợ chồng tốt bụng, trước khi g i ế t ta, còn cho ta ăn một bữa no.
Vậy thì ta sẽ để họ ra đi một cách thoải mái!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tha-lam-ngoc-nat/chuong-28.html.]
Hoàng hôn, cặp vợ chồng già cầm dao, run rẩy bước vào.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta trốn sau cửa, cầm lấy cái cuốc, mỗi người một nhát, gọn gàng dứt khoát, họ thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng.
Ta im lặng, đeo con d.a.o chặt củi đã mài vào thắt lưng, nhân lúc đêm tối rời đi.
Đi đến một con sông, có người nói với ta rằng, qua con sông này chính là ranh giới Nam Dương.
Mặc dù mặt sông rộng nhưng vào mùa xuân nước cạn, có thể dò đá mà qua.
Chỉ là hiện tại Lý Tuân đang vây công Nam Dương, bên kia để phòng gián điệp qua sông, thường xuyên tuần tra, hễ thấy người là b.ắ.n tên ngay.
Nhưng ta phải qua sông, qua sông mới có thể sống.
Ta lội xuống sông dưới ánh mắt kinh ngạc của người kia, ta đang đánh cược, cược rằng bên kia sẽ không g i ế t người, cược rằng mạng ta đủ cứng, cược rằng lần này, ta có thể thắng một lần.
Vài mũi tên bay tới nhưng đều sượt qua người ta cắm xuống nước.
Ta biết, ta đã thắng cược.
Ta từng bước từng bước lội về phía bờ bên kia, không lâu sau, tiếng cung tên bên kia dừng lại, có người cưỡi ngựa phi tới, quát lớn: "Người nào!"
Ta lội lên bờ, bình tĩnh nói: "Đưa ta đi gặp Thế tử, nói với ngài ấy, ta tên là Hoài Ngọc."