Thái tử cướp hôn - 3
Cập nhật lúc: 2024-07-03 14:30:23
Lượt xem: 3,404
04
“Tống Yêu Muội, nàng quả nhiên là quá hoang đường!” Triệu Khải một tay ôm nhi tử, một tay ôm eo thon nhỏ của ta, khinh khỉnh nhìn mọi người
Ta nóng nảy, mặt tối sầm: "Triệu Phú Quý, là ngài không cần ta trước!"
Rõ ràng là hắn không nói không rằng đã chạy về làm Thái tử, bây giờ lại còn trách ta?
“Không phải ta đưa giấy cho thúc phụ rồi sao?" Triệu Khải mặt đầy nghi hoặc, ánh mắt sắc bén quét về phía thúc phụ.
Thúc phụ run rẩy đôi môi: "Oan uổng quá, ta có đem tờ giấy giao cho Yêu Muội rồi, chính ngươi viết muốn tái hôn, ngươi tái hôn, còn muốn Yêu Muội vì ngươi thủ tiết hay sao?"
Mọi người mang vẻ mặt “ngồi lê đôi mách”, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía ta và Triệu Khải. Tân lang trên cao đường lấy mu bàn tay che miệng, hỏi người chứng hôn đã sớm nhìn đến ngây ngốc: "Không phải nói là đã hoà ly sao?”
Người chứng hôn lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, ta cũng không dám hỏi.”
“... " Tân lang trầm mặc.
Triệu Khải nhíu mày nói: "Hôm nay, cuộc hôn sự này, coi như là một trò hề, tất cả chi phí đều tính cho ta, còn người, ta sẽ mang đi!"
Nói xong, không để ý người khác xì xào bàn tán, Triệu Khải vội vàng kéo ta đi ra ngoài, còn không quên quay đầu ý bảo thúc phụ mau đi theo.
Ta mơ mơ hồ hồ: "Bây giờ ngài có tiền nên tùy tiện tiêu phải hay không?”
“Tiền gì? Ta nào có tiền?" Triệu Khải hạ giọng, nháy mắt ra hiệu với ta.
Hắn hắn hắn...... Hắn đây là sau khi chốt sổ đã chuẩn bị quỵt nợ sao?
Tiểu Bảo nằm trong lòng Triệu Khải, mở to đôi mắt to vô tội, thò đầu ra nhìn ta.
Ta thu hồi bộ mặt dữ tợn, lập tức cười haha với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lại giống như bị sợ hãi, vùi đầu vào vai Triệu Khải.
“...... " Rốt cuộc có phải là con ruột của ta hay không!
Triệu Khải nhíu mày: "Đã làm mẹ, có thể chín chắn một chút không? Đi nhanh lên, lát nữa bị đuổi theo đòi nợ cũng không tốt đâu.”
Dứt lời, hắn đi nhanh hơn một chút, ta thiếu chút nữa là bay lên theo hắn. Thúc phụ chạy lon ton ở phía sau: "Chờ ta, chờ ta với!”
05
Trước khi cả nhà tân lang kịp phản ứng, ta và thúc phụ đã ngồi lên xe ngựa Triệu Khải rời đi!
Không phải hướng về nhà.
Xe ngựa đang chạy như bay. Tiểu Bảo ngủ thiếp đi trong lòng Triệu Khải, ta nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
“Hoàng thành." Triệu Khải cũng không ngẩng đầu, nhẹ nhàng trấn an Tiểu Bảo, để nó ngủ thoải mái hơn.
Thúc phụ nhíu mày, trong nháy mắt ồn ào: "Xuống xe! Ta không đi! Mau thả ta xuống xe!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-cuop-hon/3.html.]
Tiểu Bảo bị dọa tỉnh lại, khóc oa oa. Thúc phụ áy náy, nhưng vẫn xanh mặt, một bộ dáng thề sống c..hết không theo?
Ta có chút khó hiểu, chẳng lẽ thúc phụ luyến tiếc hai phần đất kia sao? Ta đang muốn hỏi, chợt nghe Triệu Khải thản nhiên nói: "Cô mẫu ta rất nhớ thúc phụ.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Hả?" Ta trừng lớn hai mắt, vểnh lỗ tai lên, một trái tim “ngồi lê đôi mách” nhất thời sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Thúc phụ quả nhiên thay đổi sắc mặt, trong mắt cũng hiện lên một chút cô đơn. Ta kinh ngạc, thúc phụ còn có một đoạn chuyện cũ không muốn người khác biết? Đối tượng hay là cô mẫu của Triệu Khải?
Cái nhà này, gạt ta bao nhiêu chuyện?
Thúc phụ nuôi ta đến lớn, vẫn không thấy người cưới thê tử sinh con, người luôn nói mình là quỷ nghèo, không tiện cưới cô nương đến chịu khổ với mình. Thì ra, nguyên nhân người không cưới, không phải bởi vì nghèo, mà là bởi vì trong tâm đã sớm có ý trung nhân?
Trong lòng ta trăm chuyển ngàn hồi, tưởng tượng ra một vở kịch yêu mà không được đến rơi lệ......
Trong lúc bất chợt, thúc phụ ghét bỏ thúc ta một chỏ: “Đang yên đang lành, khóc cái gì?"
Ta sửng sốt, phát hiện mình không nhịn được, biểu lộ ý nghĩ trong đáy lòng ra ngoài nên nhanh chóng thu lại cảm xúc, lộ ra một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.
Ánh mắt Triệu Khải nhất thời nhìn ta đầy thâm tình, triều mến nói: "Chắc Yêu Muội nghĩ đến chuyện bị ta làm cảm động.”
Vẻ mặt ta đầy dấu chấm hỏi, thiếu chút nữa đã đem câu "Ngài suy nghĩ nhiều rồi" nói ra khỏi miệng, lại bị đoạn tiếp theo của Triệu Khải cắt đứt.
Hắn nói: "Ta cũng không ngờ phụ thân hèn hạ của mình có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ngài tới tìm ta, ta miễn cưỡng vì ngài mà làm Thái tử nhưng ta nói với ngài Thái tử phi nhất định phải là Yêu Muội, nếu như không phải Yêu Muội, ta sẽ không làm Thái tử.”
“Thật sao!" Mắt ta sáng lên.
Thái tử phi, sau này chẳng phải là ta có thể mặc vàng đeo bạc mỗi ngày, sơn hào hải vị mỗi bữa sao?
Triệu Khải lại nhắc nhở ta: "Hôm nay quốc hiệu mới lập, nhiều thứ hư hỏng cần phải sửa chữa, nàng đừng nghĩ đến thứ không có, đều là hư danh mà thôi.”
Ta lập tức suy sụp mặt mày, lầm bầm nói: "Chưa từng thấy hoàng thất nghèo nàn như vậy, còn phải chạy trốn quỵt nợ.”
“Cẩn thận! Muốn bị c.h.é.m đầu à!" Thúc phụ lại thúc cho ta một chỏ.
Ta ngậm miệng lại.
Nhưng ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Nếu ngài không phải muốn vứt bỏ ta và Tiểu Bảo, tại sao ra đi không từ giã?”
“Ta viết rõ ràng là đời này chỉ nhận Yêu Muội làm thê tử, tuyệt đối không cưới nữa!"
Ta sửng sốt, cùng thúc phụ liếc nhau, song song chột dạ cúi đầu xuống.
"Ta không trực tiếp nói lời từ biệt với các người, là bởi vì thế trận tìm người thật sự lớn, người trên trấn đều nhìn thấy, nếu ta về nhà tìm nàng, đến lúc đó những nữ tử nhiều chuyện trên trấn chắc chắn quấy nhiễu đến nàng. Ta trở về Hoàng thành, cũng là thăm dò ý tứ của phụ hoàng, xem ngài có thể tiếp nhận Thái tử phi nàng hay không. Nếu ngài có thể tiếp nhận, ta sẽ tới đón các người đến Hoàng thành, nếu ngài không thể tiếp nhận, ta sẽ trở về làm Triệu Phú Quý, chuyện chưa định, cũng không tiện mang theo mọi người bôn ba.”
Hắn nói một hơi dài như vậy, ta và thúc phụ chỉ nghẹn họng mà nghe, như học sinh bị thuyết giáo, nửa canh giờ không dám rên.
Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, trăm mối vẫn không có cách giải quyết: "Những chuyện này, ta rõ ràng đã khai báo ở trên giấy, sao nàng chỉ nhận được vài ba chữ, còn không hiểu lời của ta sao?"