Thái Tử Đạo Mạo - 27
Cập nhật lúc: 2024-08-15 15:37:34
Lượt xem: 74
Kiếp trước ta thích Thẩm Túc cho đến chết, có sự yêu thích đó vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn của hắn.
Thế gian tạm bợ, hầu hết nhân sinh, cho dù yêu người khác nhiều nhất cũng chỉ đến 9 phần, chỉ riêng Thẩm Túc lại muốn móc hết ruột gan, đối tốt vẹn cả mười phần.
Chàng muốn nữ tử trong lòng chàng cũng giống như chàng, điên cuồng chấp niệm với đối phương.
Chàng ấy muốn thấy ta vì chàng ăn không ngon ngủ không an giấc. Muốn nhìn thấy trong mắt ta đều là hình bóng chàng, muốn ta vì chàng mà làm những chuyện điên cuồng.
Đối với những người khác những hành vi hèn hạ lúc trước ta làm ra để có được Thẩm Túc là điều không thể chấp nhận được, nhưng Thẩm Túc lại cực kỳ thích điều đó.
Ta càng không từ thủ đoạn làm mọi chuyện, Thẩm Túc lại càng vui vẻ. Với chàng ấy, đây chính là biểu hiện của việc ta yêu chàng.
Hừ, chỉ dựa vào độ điên khùng này, hai chúng ta quả là trời sinh một cặp.
Ta lắc đầu, sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân: “Tạm thời không nói chuyện này nữa, nếu như chàng đã biết tất cả. Vậy chàng cũng nên biết, nếu không ở cùng Phượng Khuynh Thiên, chàng cuối cùng vẫn sẽ phải c.hết.”
Thẩm Túc nhướng mày, cười nhạt: “Nếu như ta sợ chết, kiếp trước ta đã lựa chọn ở bên Phượng Khuynh Thiên rồi.”
"Cho dù gặp phải tình huống nào, kết cục cuối cùng có ra sao, xuống địa n.g.ự.c diêm vương chăng nữa, ta cũng sẽ sống c.h.ế.t bám lấy nàng, vĩnh viễn không bao giờ buông tay."
Lời vừa dứt, cả người hắn đã phủ lên, nụ hôn như ngọn lửa, một đường thiêu đốt trái tim ta.
Rèm châu buông xuống, ánh nến lung linh khẽ lay động.
Xuân tiêu nhất khắc trị thiên câm,
Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm.
Ca quản lâu đài thanh tế tế,
Thu thiên viện lạc dạ trầm trầm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-dao-mao/27.html.]
“Ngọc lô băng điệm uyên ương cẩm,
Phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm.
Liêm ngoại lộc lô thanh,
Liễm mi hàn tiếu kinh.”
Môi mỏng Thẩm Túc dán sát vào tai ta, khẽ nhếch mép, từ tốn đọc từng câu từng chữ, phóng túng làm người đỏ mặt.
Cảnh tượng trong mộng hóa thành thực.
Cảm xúc của Thẩm Túc nồng nhiệt làm ta không cách nào chống đỡ.
Cuối cùng, ta chỉ đành để bản thân bị kéo xuống vực thẳm dục vọng, cùng nhau trầm luân.
Những cảm xúc bị đè nén suốt nửa năm qua không ngăn lại đươc, lập tức thăng hoa cao trào.
Ta buông thả bản thân, ta yêu Thẩm Túc, chàng cũng yêu ta, hết thảy mọi chuyện mọi chuyên, cứ để vậy đi.
Bất luận cốt truyện là gì, nam nữ chính là ai, cùng lắm chúng ta sẽ c.h.ế.t cùng nhau.
…..
Sáng sớm.
Mở mắt ra, đập vào mắt là một Thẩm Túc tuấn nhan vẫn còn đang ngủ say, nhưng vòng tay ôm chặt lấy eo ta, không chút buông lỏng.
Thấy khuôn mặt này của chàng, cảnh đêm xuân khiến người ta đỏ mặt tim run không kìm được mà lần nữa hiện ra trước mắt.
Ta không ngờ tới, người thường ngày trích tiên rời xa nhân thế, thanh tâm quả dục như Thẩm Túc trên phương diện đó vậy mà lại điên cuồng đến vậy.
Càng nghĩ càng đỏ mặt, ta bèn dứt khoát vùi mặt vào trong chăn, cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi dần bủa vây lấy cơ thể, ta lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, cảnh sắc như tranh, từng cơn gió vờn qua kẽ lá.
Bất kể sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, ít nhất lúc này, tâm ta và chàng đều hạnh phúc.