Thái Tử Điện Hạ Đuổi Đến Tận Đây Rồi - Chương 4-6
Cập nhật lúc: 2024-07-12 15:17:46
Lượt xem: 3,404
Chương 4
Vườn hoa nhà họ Phó trồng rất nhiều hoa hồng. Rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi lại đến đó cắt tỉa cành hoa.
Lâm Tụng Nhã đặc biệt đến tìm tôi: "Cô chính là Thời Sương?"
Nói xong, cô ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, trong mắt là sự khinh thường không chút che giấu.
"Cô có biết tại sao trong vườn hoa nhà họ Phó chỉ có hoa hồng thôi không?"
"Bởi vì tôi thích, đây là do Phó Dung Duật trồng cho tôi đấy."
Bàn tay cầm kéo tỉa cành run lên.
Nếu không phải làm NPC bị thương sẽ bị trừ mười lần tích phân, tôi thật sự muốn cho cô ta một cái bạt tai.
"Xoẹt" một tiếng, tôi cắt cành hoa hồng đẹp nhất trên cành, ném xuống đất: "Nhưng hiện tại, vị hôn thê của anh ấy, là tôi."
Lâm Tụng Nhã đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn tôi: "Tôi sẽ không để cô được như ý đâu!"
Đúng lúc này, bóng dáng cao lớn của Phó Dung Duật xuất hiện ở đằng xa. Lâm Tụng Nhã nhanh tay nắm lấy tay tôi, vung mạnh vào mặt mình, rồi ngã xuống.
Phó Dung Duật chạy như bay tới, ôm lấy cô ta, trên mặt tràn đầy lo lắng: "Tụng Nhã, em không sao chứ?"
Lâm Tụng Nhã rúc vào lòng hắn lắc đầu, đáy mắt ngấn lệ.
"Là em không tốt, em không nên xuất hiện ở đây, ngày mai em sẽ đặt vé máy bay về Pháp, A Duật, anh đừng trách Thời tiểu thư, cô ấy không cố ý đánh em đâu, cô ấy chỉ là... Cô ấy chỉ là giống em, quá yêu anh thôi."
Trà xanh đến mức muốn xông thẳng lên não tôi rồi. Mà Phó Dung Duật lại cứ thích chiêu trò này, ánh mắt sắc bén như d.a.o găm vào người tôi:
"Có anh ở đây, không ai có thể đuổi em đi, trừ khi cô ta không muốn ở lại Phó gia nữa."
Lâm Tụng Nhã thừa dịp Phó Dung Duật không chú ý, cong môi với tôi.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Lát nữa tôi phải tìm hệ thống nói chuyện, cái cốt truyện truy thê này não tàn quá rồi.
Ít nhất cũng phải cho tôi thêm chút tích phân chứ.
Chương 5
Phó Dung Duật sợ tôi lại bắt nạt Lâm Tụng Nhã, đi đâu cũng phải dẫn cô ta theo.
Cả giới thượng lưu đều đồn đại, bên cạnh Phó Dung Duật có thêm một cô thư ký xinh đẹp. Hai người cùng ra vào, quan hệ mờ ám.
Yên ổn được mấy ngày, lại bắt đầu diễn tiếp cốt truyện.
Mẹ ruột của tôi ở thế giới này gọi điện thoại đến, vừa mở miệng đã đòi hai mươi triệu.
"Mẹ, con thật sự không có nhiều tiền như vậy."
“Đừng tưởng tao không biết bố mày để lại cho mày những gì.”
"Sau khi bố xảy ra chuyện, số tiền đó đã bị đóng băng rồi."
"Nhà họ Phó giàu như vậy, mày tìm Phó Dung Duật xin là được! Trong vòng ba ngày, hoặc là đưa cho tao hai mươi triệu, hoặc là tao sẽ nói chuyện kia cho Phó Dung Duật biết, đến lúc đó xem mày còn làm vị hôn thê của Phó tổng được nữa hay không!?”
Nói xong, bà ta cúp máy.
Tôi vừa mắng chửi cốt truyện, vừa bấm số Phó Dung Duật:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-dien-ha-duoi-den-tan-day-roi/chuong-4-6.html.]
"Anh đang ở đâu? Em có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó thốt ra hai chữ: "Lan San."
Lan San là hộp đêm lớn nhất thành phố S. Người có thể đến đây, đều là những kẻ lắm tiền nhiều của.
Đẩy cửa ra, Phó Dung Duật đang ngồi ở vị trí chủ vị đối diện tôi, lười biếng ngậm một điếu thuốc, ôm Lâm Tụng Nhã trong lòng.
Nhìn thấy tôi đến, hắn chẳng buồn liếc mắt: "Chuyện gì?"
Tôi đi đến trước mặt hắn, khó khăn lên tiếng: "Có thể cho em mượn hai mươi triệu được không?"
"Được thôi, rót rượu đi."
Từ khi nào mà Phó Dung Duật lại dễ nói chuyện như vậy?
Đúng lúc tôi cầm chai rượu lên định rót vào ly, những ngón tay thon dài chặn miệng ly lại.
"Không phải rót như vậy, cô phải—"
"Quỳ xuống."
Chương 6
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm. Kiếp trước tôi chỉ quỳ trước thiên tử. Đến xã hội hiện đại rồi mà ngươi cũng bắt tôi quỳ?
"Chị dâu còn ngẩn người ra đó làm gì! Mau rót rượu cho Duật ca đi."
"Cẩn thận Duật ca tức giận không cho tiền đâu."
Phó Dung Duật ngẩng đầu phun ra một vòng khói, nhìn tôi bằng vẻ mặt vô cảm.
Được rồi, tôi chỉ là một nhân viên cần cù chăm chỉ, không diễn theo cốt truyện thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ, không hoàn thành nhiệm vụ lấy đâu ra tích phân.
Vì vậy, tôi cam chịu quỳ xuống bên chân Phó Dung Duật, run rẩy rót rượu cho hắn.
Phó Dung Duật cầm ly rượu lên, khẽ cười một tiếng: "Thời Sương, rượu rót đầy quá rồi."
Nói xong, cổ tay khẽ nghiêng —— Dòng nước lạnh lẽo dội từ đỉnh đầu tôi xuống.
Giữa mùa hè oi bức, trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, vệt nước nhanh chóng lan ra trước ngực.
Trong đôi mắt không gợn sóng của Phó Dung Duật, tôi nhìn thấy chính mình giống như một tên hề.
Nam chính này, chắc là bị bệnh thật rồi.
Không biết là ai huýt sáo một tiếng: "Wow, dáng người chị dâu thật bốc lửa, hay là theo em đi, em cho chị tiền."
Nghe vậy, tôi nhìn về phía hắn ta: "Anh nói thật chứ?"
Tên kia không ngờ tôi lại hỏi như vậy, giật mình, ngậm miệng không dám lên tiếng nữa.
Phó Dung Duật có chút bực bội kéo kéo cổ áo, lấy ra một tấm thẻ ném mạnh vào mặt tôi: "Cút."
Tôi nói một câu "Cảm ơn", vội vàng bò dậy từ trên mặt đất.
Trong lúc vô tình liếc mắt, tôi nhìn thấy Phó Dung Duật uống một ngụm rượu, sau đó ấn gáy Lâm Tụng Nhã hôn mạnh xuống.
Lâm Tụng Nhã ra vẻ đẩy hắn ra hai cái, giọng nói nũng nịu: "Đừng như vậy A Duật, còn có người ngoài mà."
Phó Dung Duật thản nhiên liếc tôi một cái, ngón tay lướt qua vai áo của Lâm Tụng Nhã. Ấn tượng cuối cùng của tôi về khung cảnh này là Lâm Tụng Nhã mạnh dạn ngồi lên đùi Phó Dung Duật, ôm cổ hắn hôn đến mức khó chia lìa.
Cẩu nam nữ, oẹ!!!