Thái Tử Gia Bị “Tâm Thần Phân Liệt” - Chương 16-17
Cập nhật lúc: 2024-08-07 18:59:21
Lượt xem: 3,536
16
Cơn giận của Đường Tuyết lập tức tắt ngủm.
Phó Trạch Tinh có cơ hội thở dốc, lập tức phản công, bế ngang Đường Tuyết lên:
"Chị yêu, chị đánh em lâu như vậy, tay mỏi rồi chứ?
"Chị yên tâm, em sẽ bù đắp cho chị thật tốt.
"Lát nữa tay chị không dùng được, em dùng miệng giúp chị."
Hai người vội vàng chạy lên phòng ngủ trên lầu. Tôi chọc chọc eo Phó Tân, hơi lo lắng hỏi:
"Phó Trạch Tinh sẽ không trả thù cá nhân đấy chứ…”
Phó Tân nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào phòng tắm:
"Có thời gian lo chuyện người khác, chi bằng lo cho mình trước đi.
"Chống tay cho chắc, anh đỡ eo cho em."
Hai tiếng sau.
Hai tên đàn ông chó này sảng khoái ra ngoài tham gia bữa tiệc.
Chỉ để lại tôi và Đường Tuyết ôm eo kêu la inh ỏi.
Bữa tối là không thể làm được nữa, dì giúp việc đã tan làm về nhà.
Khang Khang vẫn chưa ăn cơm.
Chúng tôi quyết định gọi đồ ăn ngoài.
Hơn mười người giao hàng cùng nhau ùa đến, trên bàn ăn bày la liệt hàng chục món ăn khác nhau.
Chúng tôi ân cần mời Khang Khang ngồi vào bàn ăn:
"Khang Khang, con xem con thích ăn món nào? Không đủ thì nói với chị, chị mua thêm!"
Nào ngờ, Khang Khang như biến thành người khác, thu lại ánh mắt lương thiện thuần khiết ban đầu, nhìn chúng tôi với vẻ mặt chế giễu:
"Các người biết tôi là ai không? Cho tôi ăn loại đồ ăn rác rưởi này?"
Cậu bé dùng khuỷu tay huých đổ lon Coca mà Đường Tuyết đưa cho.
"Bố tôi chính là Phó Trạch Tinh, bọn họ lừa các người đấy.
"Mụ đàn bà già này, đừng hòng thay thế vị trí của tôi!"
Khang Khang có lẽ nghĩ rằng hai chị em chúng tôi sẽ khóc lóc rời khỏi nhà này.
Nào ngờ, hai chúng tôi thích nhất là bắt nạt trẻ con.
Đường Tuyết kẹp Khang Khang dưới nách, dùng dép lê đánh vào m.ô.n.g cậu ta. Lúc đầu, Khang Khang còn cứng miệng, định cắn Đường Tuyết:
"Đồ đàn bà xấu xa! Tôi cắn c.h.ế.t bà! Chờ bố về, tôi sẽ cho bà biết tay!”
Nghe vậy, tôi quyết định đi tìm một chiếc cà vạt của Phó Tân, trói tay chân Khang Khang lại, sau đó cởi giày cậu ta ra, dùng lông công trong bình hoa cọ vào lòng bàn chân cậu ta.
Cậu ta vừa khóc vừa cười, kiên trì một lúc, liền bại trận.
"Em sai rồi, chị gái, đừng cọ nữa."
Tôi cười lạnh một tiếng:
"Xin lỗi chị tôi đi."
Cậu ta mặt mày ỉu xìu, hiếm khi ngoan ngoãn xin lỗi Đường Tuyết:
"Chị gái, xin lỗi, Khang Khang biết sai rồi, Khang Khang không nên hỗn láo với chị.
"Khang Khang không dám nữa, huhuhu, chị tha cho Khang Khang đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-gia-bi-tam-than-phan-liet/chuong-16-17.html.]
Chúng tôi lúc này mới rộng lượng dừng tay.
Đứa trẻ hư bị dạy dỗ một trận quả nhiên lập tức ngoan ngoãn nghe lời. Cậu ta ngoan ngoãn ăn cơm, ngay cả nhai cũng không dám phát ra tiếng.
Ăn cơm xong, cậu ta còn nịnh nọt muốn xoa bóp chân cho tôi và Đường Tuyết.
Đường Tuyết nhỏ giọng nói bên tai tôi:
"Chị cảm thấy thằng bé này đầy mưu mô, đừng đồng ý, để nó ra chỗ khác chơi là được."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi gật đầu, từ chối "lòng tốt" của Khang Khang.
Kim đồng hồ điểm 2 giờ sáng.
Phó Tân và Phó Trạch Tinh trở về, trên tay hai người còn cầm theo túi quà của Chanel.
Khang Khang vốn dĩ nên ngủ say lại từ phòng khách chạy ra, ôm chân Phó Trạch Tinh liền khóc:
"Bố, hai chị gái xấu xa đó đánh con, bố vừa đi bọn họ liền đánh con, bọn họ nói Khang Khang đến tranh giành tình cảm với bọn họ, Khang Khang không có…”
Cậu ta nhìn hai túi mua hàng của Chanel, đau buồn lắc đầu.
"Khang Khang không cần quà, Khang Khang có thể ở bên bố là đủ rồi."
Đường Tuyết chống nạnh:
"Phó Trạch Tinh, anh cứ tin lời nói dối của nó đi, em và Đường Thanh lập tức đi ngay!"
Tôi lập tức phụ họa:
"Nghe thấy chưa Phó Tân! Chị em đi, em cũng lập tức đi!"
"Hừ hừ hừ."
Phó Tân cười khẩy mấy tiếng. Anh không nói gì, chỉ cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.
"Trong vòng hai mươi phút, bảo viện trưởng của các người đến đón Khang Khang.
"Thằng bé mà không đi, em trai anh và em dâu anh sắp chia tay rồi."
Phó Trạch Tinh trước đó nhìn Khang Khang với ánh mắt trìu mến, thương hại, xót xa. Nhưng bây giờ, trong mắt anh ta chỉ còn lại một mảnh băng giá. Anh ta gỡ tay Khang Khang ra, hơi ghét bỏ lùi lại một bước:
"Coi như tôi nhìn lầm người.
"Không phải đứa trẻ mồ côi nào cũng đáng thương.
"Còn nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là bố của cậu, cậu rõ ràng có thể gọi tôi là anh, hoặc gọi tôi là chú, tại sao cứ phải gọi tôi là bố, cố tình gây hiểu lầm cho vợ tôi?"
Khang Khang không ngờ Phó Trạch Tinh lại không tin cậu ta. Cậu ta hai chân quỳ xuống, dập đầu lia lịa:
"Bố… không phải, chú Phó, ngài đừng giận, đừng bỏ Khang Khang, Khang Khang chỉ là quên thôi…"
Phó Trạch Tinh căn bản không tin:
"Con đừng lấy lý do quên để lừa chú.
"Chú đã sửa cho con rất nhiều lần trước khi đưa con về nhà rồi."
Khang Khang đỏ mặt, vẫn muốn biện minh:
"Nhưng bọn họ thật sự đã đánh con, trẻ con sẽ không nói dối lừa người!"
Phó Tân hỏi:
"Bọn họ vì ghen tị với con nên mới đánh con?"
Khang Khang gật đầu lia lịa.
Phó Tân cười, ngẩng cằm lên, dùng ánh mắt ra hiệu cho Khang Khang nhìn lên góc trần nhà, một chiếc camera giám sát thỉnh thoảng nhấp nháy đèn đỏ.
"Con đoán xem nó có tin con không?"
Khang Khang bị nhân viên của trại trẻ mồ côi Hướng Dương đưa đi. Chúng tôi ngồi dưới ánh trăng trong sân vườn, tâm sự, nói về quá khứ của Phó Trạch Tinh.