Thái Tử Gia Bị “Tâm Thần Phân Liệt” - Chương 6-8
Cập nhật lúc: 2024-08-07 18:57:47
Lượt xem: 3,813
5
Phó Tân đứng dậy rót cho mình một cốc nước, ngụm đầu tiên đưa cho tôi uống:
"Nói đi, đang lo lắng chuyện gì."
Tôi nhấp một ngụm nhỏ, nhanh chóng bịa ra một cái cớ:
"Vừa rồi em xem một bộ phim kinh dị, chưa xem xong, thấy nữ chính bị chôn sống."
"Em rất lo lắng cho nữ chính..."
"Bị chôn sống rốt cuộc phải làm sao để thoát ra."
Phó Tân nghe xong vẻ mặt nhàn nhạt, dường như không nhận ra đây là lời nói dối của tôi. Ngược lại còn phổ cập kiến thức cho tôi.
Nếu thực sự bị chôn sống, nhất định đừng vùng vẫy phản kháng, nếu không oxy sẽ tiêu hao rất nhanh.
Nói xong, anh tắt đèn ngủ, ôm eo tôi:
"Đừng lo, em đã nói là nữ chính, nữ chính phần lớn là sẽ không chết."
"Thôi, ngủ đi."
Trong bóng tối, tôi mở to mắt, thầm niệm.
Tôi là nữ chính.
Tôi là con cưng của trời.
Ngày mai nhất định sẽ trốn thoát thành công.
Chị, nhất định đừng lừa em đấy.
"Đường Lê, em đang lẩm bẩm gì đấy?"
Phó Tân lại bật đèn lên. Anh lạnh lùng nhếch mép:
"Em hình như đang hưng phấn một cách khó hiểu, sau này không được xem phim kinh dị nữa."
"Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật anh, em không quên chứ."
Tôi mở to mắt, giả vờ ngoan ngoãn:
"Tất nhiên là không~"
Phó Tân đưa tay ra:
"Vậy quà của anh đâu?"
"Quà đương nhiên là ngày mai tặng cho anh rồi~"
"Là gì?"
"Bất ngờ~"
Anh khịt mũi:
"Thật sao?"
"Vậy anh chờ xem."
6
Tiệc sinh nhật của Phó Tân được tổ chức tại trang viên của anh. Các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đều tụ tập đông đủ.
Mãi cho đến giây phút khai mạc, tôi mới phát hiện, bữa tiệc này là dạ hội hóa trang.
Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ.
Tôi uống Sprite mà Phó Tân chuẩn bị cho tôi, giả vờ là rượu vang sủi bọt, đi khắp nơi trò chuyện xã giao với mọi người.
Phó Tân biết tôi không uống được rượu.
Mỗi lần trong những dịp quan trọng, đều lấy đồ uống thay thế.
Đang trò chuyện dở, có người chọc vào eo tôi.
Tôi vừa định hét lên "Biến thái".
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Người đó liền tháo mặt nạ, để lộ khuôn mặt giống tôi đến 9 phần.
"Chị?"
Tôi kinh ngạc che miệng.
"Sao chị lại đến đây?"
Đường Tuyết cười tự tin:
"Tất nhiên là mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ em thôi."
"Chị không yên tâm về em nên đến đây."
Tôi gật đầu, lấy thuốc giả c.h.ế.t ra uống cùng Sprite. Loại thuốc này sẽ phát tác sau ba mươi phút, khiến người ta mất đi hô hấp và dấu hiệu sinh tồn trong 24 giờ, và sẽ xuất hiện phản ứng giống như ngộ độc.
24 giờ sau sẽ tự động hồi phục.
Tôi phải nhanh chóng đi "gây sự" rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định giả vờ uống nhầm nước ép trái cây có độc thay Phó Tân, sau đó tắt thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-gia-bi-tam-than-phan-liet/chuong-6-8.html.]
7
Tôi trốn trong bóng tối quan sát hồi lâu. Cuối cùng cũng đợi đến lúc Phó Tân cầm một ly nước ép trái cây.
Tôi nhanh chóng bước tới, ngọt ngào ôm cổ anh:
"Anh yêu~ Em muốn thử cái này của anh."
Không đợi Phó Tân từ chối, tôi trực tiếp áp miệng uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, tôi phun ra một ngụm m.á.u đen.
Lúc này, tôi hoảng sợ.
Chết tiệt!!!
Nước ép này không phải thật sự có độc đấy chứ?
Thuốc giả c.h.ế.t cũng không nói sẽ nôn ra m.á.u à?
"Đường Thanh!"
Trong lúc nguy cấp.
Phó Tân bỏ mặc tất cả, hoảng loạn chạy tới ôm tôi sắp ngất xỉu.
Tôi hình như cảm thấy có gì đó không ổn, tầm nhìn trước mắt bắt đầu mờ đi.
Tôi thấy mọi người bắt đầu bỏ chạy. Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh rơi ra khỏi túi áo vest của Phó Tân. Đường Tuyết dường như muốn lại gần xem tôi, nhưng bị một bóng đen kéo đi.
Rốt cuộc là chỗ nào không ổn...
Tôi cố gắng suy nghĩ, nhưng không thể chống lại cơn buồn ngủ ập đến, hai mắt nhắm nghiền ngủ thiếp đi.
8
Lúc tỉnh lại, xung quanh tối om. Tôi cố gắng duỗi tay chân, phát hiện đây là một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật vừa đủ nằm. Nếu không có gì bất ngờ, tôi hẳn là đã ở trong quan tài rồi.
Tốt!!!
Tiếp theo nên đợi Đường Tuyết đến cứu tôi rồi.
Tôi rất căng thẳng. Nhưng nhớ lại lời Phó Tân nói, tôi lại cố gắng bình tĩnh.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi phát hiện góc trên bên trái của quan tài tự nhiên có một van thông gió dạng lưới. Hình như bên cạnh quan tài có một cái lỗ, còn có một chút oxy loãng có thể chảy vào.
Huhuhu, chị gái tốt của tôi!!!
Chiếc quan tài này chắc chắn tốn không ít tiền.
Lại đợi không biết bao lâu.
Phía trên đầu vang lên tiếng sột soạt, tiếng xẻng sắt lật đất.
Cạch một tiếng——Quan tài mở ra.
Bây giờ là ban đêm, trời vẫn đang mưa.
Tôi bị ướt sũng.
Nghĩ đến việc sắp được tận hưởng cuộc sống tự do, tôi không khỏi phấn khích hét lên:
"Hahaha!! Chúng ta tự do rồi chị ơi!"
Không có cái ôm nhiệt tình của Đường Tuyết như dự đoán.
Tôi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy ngay phía trên vũng bùn có hai người đàn ông giống nhau như đúc. Hai người họ mỗi người cầm một cái xẻng, mặt không cảm xúc nhìn tôi.
Người bên trái đột nhiên nở nụ cười nguy hiểm:
"Ánh mắt ngây thơ ngu ngốc này, liếc mắt một cái là biết ngay là em gái rồi nhỉ?"
Người bên phải vẫn mặt lạnh tan, u ám:
"Phải."
Người bên trái lại nói:
"Anh, anh nói ý tưởng xàm cứ* này là của ai vậy?"
Người bên phải bế tôi ra khỏi hố, ném lên bãi cỏ như trút giận:
"Chắc là em gái, tối qua còn hỏi anh bị chôn sống thì làm sao để thoát."
Tôi sợ hãi run rẩy.
Sao lại có hai Phó Tân vậy!??
"Đường Thanh!" Có người gọi to tên tôi.
Tôi nghe tiếng nhìn lại, mới phát hiện ở hàng ghế sau của chiếc xe mui trần, có một Đường Tuyết bị trói chặt, đội tóc giả bà lão.
Chị ấy lo lắng vẫy tay:
"Em mau chạy đi, chúng ta bị lừa rồi! Họ thực ra là hai anh em, anh trai tên là Phó Tân, em trai tên là Phó Trạch Tinh."
"Bị bọn họ bắt được là chúng ta tiêu đời đấy!"