Thái Tử Gia Cuối Cùng Cũng Yêu Tôi - Chương 5.1-6.1
Cập nhật lúc: 2024-07-12 20:46:02
Lượt xem: 534
Lúc đó tôi mới 19 tuổi, vừa mới học đại học năm nhất, việc học căng thẳng, còn phải chăm sóc anh ta.
Anh ta săn sóc nói: "Nếu như thực sự quá mệt mỏi, thì không cần phải để ý đến tôi, tôi đi nói với mẹ tôi."
"Không mệt chút nào." Tôi miễn cưỡng cười.
Anh ta nói: "Trước khi em đến, chính mẹ tôi cũng đã từ bỏ tôi, em không cần phải có gánh nặng tâm lý gì."
Khi đó anh ta luôn sợ trở thành phiền phức của người khác, luôn có thể dễ dàng phát hiện một biểu cảm khẽ nhíu mày của tôi.
"Ngoan nào." Hai tay tôi vỗ lên mặt anh ta: "Anh rất tuyệt vời! Học giỏi, cưỡi ngựa giỏi, chơi golf cũng giỏi nữa, anh là Thiên sứ rơi xuống nhân gian, là chàng trai đẹp nhất tôi từng gặp, ưu tú nhất, tôi rất thích ở bên anh."
Con ngươi trong mắt nháy sáng lên, anh ta không thể tin hỏi: "Thật sao?"
Tôi dùng tay xoa xoa mặt anh ta, nghiêm túc nói: "Thật đấy, tôi thích anh."
Anh ta bỗng dưng đỏ mặt, mặc cho một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng bị tôi nắn bóp thành đủ loại hình dạng. Còn chủ động tiến về phía trước, gương mặt khẽ cọ vào lòng bàn tay tôi.
Người đàn ông đáng yêu thương người như vậy, tại sao sau này lại trở nên độc miệng, cay nghiệt như vậy chứ?
Tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, cánh tay của Cố Thương từ thắt lưng vòng qua.
Anh ta mệt mỏi thở dài, mũi thăm dò ở cổ tôi, hơi thở nóng hổi khiến lưng tôi cứng đờ.
Nhưng anh ta không hề phát hiện, đưa bàn tay to lớn của mình chạm vào cái bụng phẳng lì của tôi, dùng một lực rất mạnh kéo tôi lại gần anh ta hơn.
Đau!
"Ưm..." Tôi khó chịu kêu lên một tiếng đau đớn.
Tất cả động tác của Cố Thương đều tạm dừng.
Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội hơn, không khí yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của anh ta, hơi nóng trên cổ càng thêm nóng bỏng.
Tôi đã chứng kiến Cố Thương từ một chàng trai thiếu niên đến sự thay đổi của đàn ông, một dấu hiệu rất quan trọng chính là hơi thở.
Trước kia hô hấp của anh ta rất nhẹ nhàng, mang theo hơi nắng và sự tươi mát của tuổi trẻ.
Sau đó, theo hầu kết phồng ra, hơi thở của anh ta trở nên nặng nề hơn nhiều khi thở, giống như một chiếc ống thổi nhỏ bốc khói.
Lúc này, môi của anh ta vừa vặn di chuyển đến sau tai của tôi, trong hơi thở nóng hổi tràn ngập mùi rượu. Anh ta ngậm lấy vành tai của tôi, giọng nói khàn khàn:
"Câu dẫn tôi?"
Tôi bị lời nói của anh ta làm mê hoặc đến nỗi quên phản ứng. Chờ đến khi tỉnh táo lại, đem cánh tay phải không lưu tình chút nào đảo về phía sau:
"Câu dẫn cái đầu anh!"
Nhưng Cố Thương nắm lấy cánh tay đang làm loạn của tôi, giam cầm toàn thân tôi lại.
"Đừng nhúc nhích." Anh ta ra lệnh.
"Buông tôi ra, tôi không thoải mái!" Tôi giãy dụa muốn chạy ra khỏi lồng n.g.ự.c anh ta.
Cố Thương đột nhiên bóp eo tôi, nâng cả người tôi lên. Trời đất quay cuồng, tôi đã nằm trên người anh ta, bốn mắt nhìn nhau, dưới thân là lồng n.g.ự.c nóng hổi của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-gia-cuoi-cung-cung-yeu-toi/chuong-5-1-6-1.html.]
Mắt tôi rơi lệ: "Cố Thương, tôi đau quá!"
Chương 6
Cố Thương mở đèn.
Người đàn ông trước mắt mặc áo sơ mi màu đen, hai chiếc cúc áo trên cùng được mở ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo gợi cảm. Tóc anh ta vốn được chải gọn đến sau tai, lúc này đây chúng lại loà xoà rũ xuống trước mắt.
Đôi mắt âm u của anh ta nhìn chằm chằm vào cơ thể của tôi. Vô số vết bầm rợn người, đỏ đỏ tím tím, rải rác khắp người.
Đặc biệt là chỗ có diện tích lớn nhất, màu sắc đậm nhất trên bụng trắng nõn khiến người ta phải sợ.
Tôi cảm thấy không tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm: “Đưa quần áo cho tôi."
Cố Thương không hề cử động, trong mắt anh ta hiện lên những đợt sóng to dữ dội, giọng nói chứa đầy sự dữ tợn: "Ai làm?"
Tôi cố giật lấy áo khoác lại: "Đều là vết thương ngoài da, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Cố Thương đột nhiên gầm lên hệt như một con sư tử đang nổi giận:
“Tôi hỏi em ai làm!"
"Quá tối, không thấy rõ."
Tôi không dám nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của anh ta, tôi sợ một khắc sau nắm đ.ấ.m siết chặt của anh ta sẽ giáng xuống người tôi.
Anh ta giận dữ xoay người, cửa phòng bị đóng sầm lại. Dưới lầu vang lên tiếng động cơ ô tô.
Tôi tưởng anh ta sẽ không quay lại nữa. Nhưng một lúc sau, Cố Thương mang theo một hộp thuốc lớn trở lại.
"Cởi quần áo ra." Giọng anh ta trầm xuống.
Tôi không dám chọc Cố Thương, đành ngoan ngoãn quay lưng lại, để lộ phần lưng.
Tay của anh ta run rẩy, lúc thì nặng, khi thì nhẹ.
"Anh đang run cái gì?" Tôi buồn cười hỏi.
"Em mới run!" Anh ta nghiến răng.
Nhưng tôi dường như nghe được một tiếng nghẹn ngào từ trong giọng nói đang cố tỏ ra giữ tợn của anh ta.
Đứa nhỏ này, không phải là khóc nhè đấy chứ?
Lần cuối cùng, cũng là lần duy nhất thấy Cố Thương khóc nhè, là lúc sinh nhật 18 tuổi của anh ta.
Khi đó, Cố phu nhân muốn tôi làm vị hôn thê của Cố Thương.
Tôi không do dự chối từ: "Dì ơi, cháu sẽ chăm sóc anh ấy như chăm sóc em trai ruột của mình, nên không cần phải làm vị hôn thê đâu.”
Vừa quay đầu, tôi đã thấy Cố Thương đứng ở góc hành lang, hai mắt đỏ hoe, tủi thân nhìn tôi.
Thấy tôi nhìn mình, anh ta liền co cẳng chạy ra ngoài. Tôi đuổi theo. Nhưng chàng trai luôn nguyện ý chia sẻ với tôi, lần đó lại không nói gì cả.
À, cũng chính là bắt đầu từ khi đó, anh ta đã không còn suốt ngày quấn quýt lấy tôi nữa. Mối quan hệ giữa chúng tôi càng ngày càng đi xuống, đến mức nó còn tệ hơn cả mối quan hệ giữa những người bình thường.
Anh ta hận không thể nói những lời cay độc nhất với tôi. Sau nhiều lần bị tổn thương, tôi đã trở nên chai sạn.