Thái Tử Gia Cuối Cùng Cũng Yêu Tôi - Chương 7.2-8.1
Cập nhật lúc: 2024-07-12 20:47:15
Lượt xem: 509
Cố Thương dường như còn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại, đôi mắt xinh đẹp của anh ta đầy vẻ ngờ vực, hết nhìn tôi rồi lại nhìn cha mẹ.
Còn chúng tôi, đều mỉm cười chờ anh ta đáp lại.
Cố Thương lảo đảo vài bước, vất vả lắm mới đứng vững được.
"Chị gái sao? Ha ha, đúng, là chị..."
Anh ta lạnh lùng nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh như d.a.o găm như thể muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt tôi.
Tôi mỉm cười đáp lại, vẻ mặt thản nhiên.
Cuối cùng, anh ta không tìm thấy gì đành giận dữ quay người bỏ đi.
Bà Cố nắm lấy tay Cố Thương, ghé vào bên tai anh ta nhỏ giọng nói: "Cố Thương, đừng tưởng chỉ có con biết tìm cái chết. Nếu hôm nay con dám bỏ đi, thì cứ đợi mà nhặt xác cho mẹ đi!"
Đồng tử Cố Thương co rút dữ dội, sau một lúc lâu, anh ta khó khăn quay đầu, gằn từng chữ một: "Bà Cố thật là mưu mô."
Chương 8
Hôm nay, trước mặt mọi người, chúng tôi là một gia đình yêu thương nhau.
Ông Cố dẫn chúng tôi đi dạo trong đám người, giới thiệu về người con trai xuất sắc và cô con gái mới nhận nuôi.
Mọi người đều nhao nhao chúc mừng, bất kể thật lòng hay không, bà Cố đều vui vẻ đón nhận.
Cuối cùng, chúng tôi dừng lại trước một người đàn ông trung niên mặt mày hiền lành.
Tôi đã ở nhà họ Cố bốn năm, gần như ngay lập tức nhận ra rằng đây là vị khách quý của buổi tối nay.
Quả nhiên, ông Cố rất nhiệt tình bắt tay trò chuyện với ông ta, còn ông ta thì đẩy một cô gái mặc váy trắng từ phía sau ra.
Thấy chưa, màu trắng là dành cho công chúa.
“Đây là con gái yêu của tôi, Sơ Hiểu, cũng đang học năm nhất đại học. Sơ Hiểu, đây là anh Cố Thương mà bố thường nhắc đến, con phải học hỏi anh ấy, đừng chỉ biết chơi bời suốt ngày.” Ông Sơ yêu chiều nói.
Cô gái tên Sơ Hiểu đỏ mặt ngượng ngùng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thương. Cô ấy lí nhí gọi một tiếng “Anh Cố Thương” rồi mặt mày đỏ bừng.
Hai gia đình cùng cười vang. Mọi chuyện gần như đã được quyết định một nửa. Nếu không phải Cố Thương luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng thì tôi sẽ có lý do để nghi ngờ rằng chuyện hôn sự giữa hai người sẽ được định đoạt ngay trong hôm nay.
Tôi cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình mà đi theo sau. Tuy nhiên, một chàng trai trẻ cao ráo từ phía đối diện bất ngờ bước ra.
“Hạ Thiên, thật sự là em sao?” Chàng trai trẻ vui mừng tiến về phía tôi.
“Sơ Vĩnh Gia?” Tôi ngạc nhiên.
Tôi học chuyên ngành tâm lý học ở đại học, còn Sơ Vĩnh Gia học kinh tế. Nhưng vì anh ấy đã học thêm chuyên ngành tâm lý học từ năm ba, nên có vài môn học chúng tôi ở cùng lớp.
Lúc thu bài tập, tôi đã nói chuyện với anh ấy vài lần. Không ngờ lại gặp anh ấy ở đây.
Gương mặt vốn vô cảm của Cố Thương lập tức trở nên đen lại, anh ta nhanh chóng bước đến đứng cạnh tôi, chắn nửa người trước tôi, tỏ rõ tư thế phòng thủ mà nhìn chằm chằm Sơ Vĩnh Gia:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-gia-cuoi-cung-cung-yeu-toi/chuong-7-2-8-1.html.]
“Anh ta là ai?”
“Chào cậu, tôi là Sơ Vĩnh Gia, anh trai của Sơ Hiểu, cũng là bạn học của Hạ Thiên.”
Sơ Vĩnh Gia thân thiện đưa tay phải ra.
Lạnh lùng liếc nhìn anh ấy một cái, rồi quay đầu rời đi, hoàn toàn phớt lờ sự thân thiện của Sơ Vĩnh Gia.
Sơ Vĩnh Gia có chút bối rối, anh ấy đưa tay gãi nhẹ mũi, nhưng không giận dữ.
"Hạ Thiên, em có thể dẫn tôi dạo quanh vườn nhà được không? Nghe nói dì em trồng cả một vườn hồng lớn."
Bà Cố cười gật đầu: "Đi đi! Nhớ quay lại ăn bánh nhé."
Rời khỏi phòng tiệc, luôn có một ánh mắt u ám dõi theo sau lưng tôi.
Tôi kéo kéo tay áo của Sơ Vĩnh Gia, ra hiệu anh ấy đi nhanh lên.
Anh ấy rất phối hợp mà nắm ngược cổ tay của tôi.
Ra khỏi sảnh tiệc, tôi bèn lặng lẽ rút tay ra.
Sơ Vĩnh Gia nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng, cảm thấy trống trải, nhưng lại mỉm cười:
"Đã là một bước tiến lớn rồi."
"Cái gì?" Tôi không hiểu.
"Trước đây em thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy một cái, hôm nay lại có thể nắm tay em, vậy nên tôi nói đó đã là một bước tiến lớn rồi."
Mặt tôi hơi trầm xuống: "Anh Sơ, anh luôn tự nhiên như vậy với các cô gái sao?"
Nếu nói về kỹ năng tán tỉnh, làm gì có ai có thể so sánh với Cố Thương chứ?
Anh ấy có một vẻ đẹp hiếm có, luôn lướt qua vô số đoá hoa.
Tôi đã từng thấy anh ấy chỉ cần vài câu đã khiến các cô gái trẻ đỏ mặt tía tai, cũng từng thấy anh ấy chỉ cần một cử chỉ nhẹ chạm vào đầu mũi đã khiến các cô gái ngẩn ngơ.
Vì vậy, cách tiếp cận của Sơ Vĩnh Gia không làm tôi cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng, mà ngược lại, nó khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tôi không thích bị người lạ tiếp cận một cách đột ngột như vậy.
Sơ Vĩnh Gia thấy phản ứng của tôi, vẻ mặt rõ ràng là bị kích động:
“Hạ Thiên, đừng hiểu lầm, tôi không có ý xúc phạm em, tôi chỉ là không biết cách làm quen với các cô gái.”
“Ở trường em luôn vội vã, nhiều lần tôi lấy hết can đảm để chào hỏi em nhưng ánh mắt lạnh lùng của em luôn dập tắt mọi cố gắng của tôi.”
“Vì vậy, dù chúng ta đã học chung hai năm, tôi vẫn chưa nói được mấy câu với em. Tôi thực sự không phải là loại người mà em ghét.”
Chàng trai trước mặt nóng lòng như muốn chứng minh bản thân. Vẻ mặt anh ấy căng thẳng, không còn chút nào sự bình tĩnh tự nhiên lúc ban đầu.