Thái Tử Gia Não Yêu Đương - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:07:11
Lượt xem: 455
Bước vào phòng bệnh, tôi thấy Tống Minh Yến ngoại trừ gương mặt ra thì toàn thân đều bọc trong băng vải.
Trông như một xác ướp đặc biệt.
Tôi nghĩ bụng, thằng này lái xe cũng khéo va chạm thật, không làm tổn thương đến mặt à?
Tôi bước đến bên cạnh hỏi: "Anh ổn không?"
Anh chớp chớp mắt, bỗng nhiên ôm chặt lấy tôi:
"Vợ ơi, em đến rồi à?"
Tôi kinh ngạc mở to mắt.
Anh gọi tôi là gì?
Đang lúc bối rối, một bác sĩ bước vào.
Ông nói với tôi rằng Tống Minh Yến bị mất trí nhớ, coi tôi là vợ anh, bảo tôi đừng kích động anh.
Thông tin dồn dập khiến tôi hoàn toàn choáng váng.
Tôi nhẹ nhàng đẩy Tống Minh Yến ra, quan sát anh từ trên xuống dưới.
Anh như biến thành một cậu bé ngoan, ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Mái tóc mượt mà, đôi môi đỏ, hàm răng trắng, ánh mắt đượm nước nhìn tôi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Không còn vẻ khó chịu thường ngày, khiến người ta sinh lòng thương xót.
Anh đưa hai tay ra: "Vợ ơi, ôm anh."
Tôi do dự vài giây.
Nhớ lại lời bác sĩ nói là không được kích động anh, tôi thở dài, ngồi xuống bên giường rồi ôm lấy anh.
Vừa ôm xong, anh lại nhõng nhẽo đòi hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-gia-nao-yeu-duong/4.html.]
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi ấm áp của anh đã áp lên môi tôi.
Nụ hôn khiến toàn thân tôi tê dại, khi cơ thể căng cứng của tôi dần dần mềm đi, bàn tay lớn của anh giữ lấy sau gáy tôi, nhẹ nhàng đặt tôi xuống, rồi cúi người thở nhẹ bên tai tôi:
“Vợ ơi, em chủ động hôn anh được không?"
Mắt anh đỏ hoe, trông thật đáng thương, khóe mắt còn ứa nước:
“Anh muốn vợ chủ động hôn.”
Tôi nghĩ rằng anh cũng đáng thương.
Từ bé đến lớn, dù lúc nào cũng đối đầu với tôi, nhưng mỗi khi ai đó bắt nạt tôi, anh luôn là người đầu tiên lao tới.
Ngày còn đi học, có lần tôi bị vài tên côn đồ trêu ghẹo, Tống Minh Yến với ánh mắt u ám đã cảnh cáo mấy tên đó.
Mấy tên đó biết điều bỏ đi, tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc.
Không ngờ sau giờ tan học, đi ngang qua đầu ngõ, tôi thấy Tống Minh Yến ném cặp sách xuống đất, lao vào đánh nhau với mấy tên côn đồ đó như phát điên.
Tôi hơi lo cho anh, trên đường về nhà tôi cố tình đi chậm lại.
Khi thấy anh trở lại, khóe miệng đã bầm tím, xương gò má còn dán một miếng băng cá nhân.
Tôi nắm chặt góc áo đồng phục, lần đầu tiên mở lời nói với anh: “Cảm ơn.”
Anh đỏ mặt, mắt né tránh, bước nhanh qua tôi, cố nói cứng: “Cảm ơn cái gì? Mấy tên đó có thù với tôi, tôi đâu có đánh nhau vì em.”
Dù nói vậy, nhưng tôi không ngốc, tôi biết anh đang giúp tôi.
Nghĩ đến đây, tôi mềm lòng một chút.
Tôi nói với Tống Minh Yến:
“Tôi sẽ chủ động hôn anh một cái.”