Thái tử gia Quảng Đông là đầu bếp, không phải phật tử - 4
Cập nhật lúc: 2024-06-27 18:10:39
Lượt xem: 872
12
Tôi cảm thấy dạo gần đây có vẻ công việc của Thẩm Kính không được thuận lợi. Cả người anh ấy đều có vẻ không yên lòng.
Ngay cả món sở trường nhất của anh ấy là cháo sườn, cũng nấu cháy khét.
“Gia Bảo, tôi xin lỗi.”
Trong ánh mắt anh ấy nhìn về phía tôi, có một loại cảm xúc nào đó mà tôi không hiểu được. Giống như anh ấy có một bí mật nào đó không thể nói ra.
Tôi ra vẻ thấu hiểu vỗ vai anh ấy.
“Tôi hiểu rồi. Nói đi. Tôi cần phải đóng bao nhiêu tiền ăn?”
Dù sao tôi đã ăn uống miễn phí của Thẩm Kính lâu như vậy rồi, cũng đến lúc phải đóng tiền ăn cho anh ấy. Cả hai chúng tôi đều là người làm công, không có tiền của ai là từ trên trời rơi xuống hết.
Nhưng biểu cảm trên mặt Thẩm Kính lại thay đổi. Cuối cùng, anh ấy hít một hơi thật sâu và nghiến răng nghiến lợi nói với tôi:
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Tôi không cần tiền. Thịnh Gia Bảo, cô đúng là rất biết chọc tức người khác.”
Ồ, không cần tiền. Vậy thì anh ấy mắng tôi chỉ vì cảm xúc khó ở thôi phải không? Tôi cảm thấy Thẩm Kính mắng tôi nhiều đến mức gần như thường xuyên nên buồn bực bỏ vào trong phòng, gọi một món ăn không ngon lắm về.
Nửa ngày sau, Thẩm Kinh đã lấy lại được tự chủ. Sau khi loay hoay trong bếp một lúc, anh ấy gõ cửa phòng tôi.
“Ra ăn cơm thôi.”
Tôi phớt lờ anh ấy.
“Có món xáo gà mà cô thích đó.”
Tôi rất háo hức rồi.
“Còn có cả món thạch cà phê mà trước đây cô muốn ăn nữa.”
Tôi mở cửa và đi vào bếp lấy chiếc tô lớn nhất. Nhưng phải nói gì đây...
Tại sao Thẩm Kính cứ nhìn tôi chằm chằm khi tôi ăn cơm chứ?
Tôi nhai, anh ấy cũng nhìn chằm chằm.
Cuối cùng tôi nhịn không được hỏi: "Anh có chuyện muốn nói?"
“...... Ừ.”
Anh ấy chưa nói gì, mà dùng ngón tay gõ lên mặt bàn. Cuối cùng con cáo già cũng lộ đuôi rồi.
“Thịnh Gia Bảo. Tôi đang theo đuổi em, em không nhận ra sao?"
Tôi không nhịn được, trực tiếp phun một miếng cơm lên mặt Thẩm Kính.
Thì ra, thứ anh ấy muốn không phải là tiền, mà là sắc đẹp của tôi.
Phải làm sao bây giờ?
Có điều...... hình như tôi lại cảm thấy rất hạnh phúc.
13
Tôi biết Thẩm Kính đối với tôi rất tốt. Nhưng loại đối xử này, đơn giản là bởi vì anh ấy thích tôi hay là do anh ấy vốn thuộc tuýp người ân cần, tốt bụng.
Tôi vẫn chưa bao giờ dám đoán. Dù sao từ nhỏ đến lớn, ngay cả cha ruột tôi cũng chưa từng ưu ái hay thiên vị tôi một chút nào. Làm sao mà Thẩm Kính, một người chỉ tình cờ gặp tôi lại có thể thích tôi?
Cho tới bây giờ, Thẩm Kính hết lần này tới lần khác vạch trần mối do dự này của tôi.
Anh ấy nói: "Thịnh Gia Bảo, anh thích em.”
Còn nói: " Tôi chỉ muốn nói cho em biết, em không cần phải cảm thấy áp lực.”
Sau đó anh ấy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, để lại tôi ngồi đó một mình, lắng nghe nhịp đập của trái tim mình. Cả người tôi chìm trong cảm giác ngây ngất tột độ, ngay cả miếng thịt gà trong bát cũng không gắp nổi.
Những ngày sau đó, Thẩm Kính vẫn đối xử với tôi rất tốt.
Miếng thịt mềm nhất dưới mắt cá, miếng ruột dưa hấu ở giữa,,mãi mãi để phần cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-gia-quang-dong-la-dau-bep-khong-phai-phat-tu/4.html.]
Thẩm Kính có thể không có tiền. Nhưng trong mắt tôi, tình yêu mộc mạc của anh ấy lại rất hào phóng.
Người duy nhất không hài lòng trong cuộc sống này là Thịnh Thanh Vũ, một người có ham muốn thể hiện bản thân quá mạnh mẽ. Ngày đó sau khi chiếc Maybach bị chúng tôi bỏ lại phía sau, cô ta giống như có một nỗi ám ảnh nào đó.
Ngày nào cô ta cũng phải khoe khoang với tôi rằng thái tử gia chiều chuộng bạn gái như thế nào, như thể muốn tôi phải cúi đầu thừa nhận rằng cô ta hạnh phúc hơn tôi thì mới hài lòng.
Giống như là một ngày nào đó, cô ta gửi tới cho tôi một đống ảnh chụp túi xách hàng hiệu.
[Thịnh Gia Bảo, bạn trai chị sợ là ngay cả một cái túi cũng không mua nổi?]
Tôi cứ nhai và nhai.
Tôi nhìn xuống món bánh bao xá xíu mà Thẩm Kính vừa làm trên tay. Khi tôi nói muốn ăn, anh ấy dành cả buổi sáng để làm cho tôi. Anh ấy dành cho tôi nhiều thời gian như vậy, sao lại không phải là một điều xa xỉ đây?
Sau đó Thịnh Thanh Vũ lại gửi đến bức ảnh ăn tối tại một nhà hành Nhật Bản cao cấp.
[22.222 đồng một bữa ăn. Thịnh Gia Bảo, chị tới Nam Thành lâu như vậy nhưng chưa từng đến đây dùng bữa đúng không?]
Đúng lúc đó Thẩm Kính tình cờ đứng cạnh tôi và nói với người chủ của thương hiệu lâu đời:
“Gói giấy ăn này không dùng hết nên tôi trả lại.”
Sau đó tiết kiệm được 2 tệ làm cho tôi bật cười thành tiếng. Quả thực, sự tương phản về tiền bạc là vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đó không phải là điều mà tôi quan tâm.
Suy cho cùng, hồi đó bố tôi khá giàu có và ông ta cũng nguyện ý vì mẹ tôi mà chi một chút tiền. Nhưng nếu yêu cầu ông ta phải dành hết gia tài để chữa bệnh, ông ta sẽ không bao giờ đồng ý.
Vì vậy, đối với người giàu mà nói, việc tiêu pha chút tiền nhỏ bé này để yêu đương chẳng chứng tỏ được điều gì.
So sánh ra, Thẩm Kính có lẽ không có nhiều tiền. Nhưng anh ấy không hề ngần ngại mà tiêu tiền cho tôi, còn dành cho tôi rất nhiều thời gian.
Giống như là cuối tuần này, anh ấy sẵn sàng lái xe hai tiếng đồng hồ, đưa tôi về nông thôn ăn gà thả vườn. Lần đầu tiên tôi được đến loại trang trại không có biển hiệu này. Bình quân mỗi người chỉ tốn hơn một ngàn.
Thành thật mà nói, thịt gà rất mềm và chắc, còn cá thì thực sự như muốn tan chảy trong miệng. Ngay cả món bắp cải đơn giản nhất cũng có vị ngọt không thể tả.
Dù sao thì cũng chỉ mới nửa giờ trước, những nguyên liệu nấu ăn này nếu không còn ở trong đất, chính là còn trong nước. Tươi mới chính là có ưu điểm của tươi mới.
Nhưng mà.
Thật sự là quá đắt.
Tôi nhớ tới túi khăn giấy Thẩm Kính mà trả lại, trong lòng vẫn có chút không đành lòng. Hơn nữa, bình thường tiền ăn cơm mua thức ăn, đều là anh ấy bỏ ra.
Vì thế mới ăn được một nửa, tôi lén lút đi ra ngoài, muốn thanh toán hóa đơn thay Thẩm Kính.
Kết quả là ông chú ở quầy thu ngân lắc đầu hoảng sợ:
“Ấy…Anh Thẩm đã thanh toán rồi.”
Tôi hỏi lại: "Không thể trả lại cho anh ấy sao?"
Ông chú lắc đầu lia lịa: "Không được.”
Tôi có chút buồn bực quay trở lại bàn ăn. Kết quả là bắt gặp một người dì rất xinh đẹp mỉm cười nhìn tôi. Rõ ràng dì ấy chỉ mặc một bộ quần áo vải rộng thùng thình, nhưng đôi tay lại rất mềm mại và được chăm sóc cẩn thận. Ngay cả vết chân chim ở khóe mắt cũng đầy quyến rũ và xinh đẹp.
“Thật lâu rồi không thấy A Kính... Tiểu Thẩm cười như vậy.”
Tôi nhìn sang trái rồi sang phải.
Không có ai.
“Dì đang nói chuyện với cháu sao?”
Dì ấy gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt tươi cười, rồi nắm lấy tay tôi và nói.
"Dì làm chứng, thằng bé đó cho tới bây giờ chưa từng dẫn cô gái nào tới nơi này!"
“Con là người đầu tiên!”
Tôi:...
Một giây thôi.
Tôi cảm giác như mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào đó. Nhưng sao tổng tài bá đạo kia, lại đưa nữ chính về trang trại, mà không phải là biệt thự?