Thái Tử Phi, Nàng Có Tuyệt Kỹ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:15:10
Lượt xem: 1,217
Buổi sáng, ta mang theo quầng thâm mắt từ phòng Vệ Trì Lan đi ra, vừa vặn đụng phải Tứ hoàng tử tới tìm hắn bàn chuyện.
Vẻ mặt hắn kinh hãi.
Ta hít một hơi, muốn giải thích nhưng lại không giải thích.
Ta nói tuy hai mắt ta thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi như trâu cày hai mẫu ruộng, nhưng thật sự cái gì cũng chưa làm thì ngươi có tin không?
Bản thân ta cũng không tin.
Thế là ta chỉ vào trong phòng, lại giơ ngón tay cái lên, mang theo vẻ mặt đầy ẩn ý rời đi.
Giấu kín công lao và danh tiếng.
Vệ Trì Lan đã khỏi, nhưng hắn không nói.
Giống như lúc đầu ta đoán, hắn định tương kế tựu kế.
Trên triều đình, những tiếng nói bức bách lão hoàng đế phế Thái tử ngày càng lớn, đúng lúc này, Vệ Trì Lan xin chỉ đi Thanh Châu diệt phỉ.
Lão hoàng đế khen ngợi hắn một phen trước mặt quần thần, tạm thời bịt miệng những người này.
Ta biết Vệ Trì Lan muốn xuất cung tìm Diễm Thân vương, nhưng mà...
Vì sao ta cũng phải đi!
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Vệ Trì Lan ngồi trong xe ngựa, đối mặt với nghi vấn của ta nhàn nhạt thốt ra mấy chữ: "Không phải ngươi nói là ngươi với Diễm Thân vương rất thân sao? Vậy ngươi đi mà chứng minh đi."
Ta: "..."
Trước khi rời khỏi kinh thành, Tứ hoàng tử tới tiễn, Vệ Trì Lan dặn dò một số việc quan trọng, Tứ hoàng tử vỗ ngực: "Yên tâm đi đại ca, kinh thành giao cho ta."
Nói xong, hắn nhìn ta một cái: "Đại ca một đường vất vả, chú ý nghỉ ngơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thai-tu-phi-nang-co-tuyet-ky/chuong-8.html.]
...
Ta hoài nghi hắn có ý khác, nhưng ta không có chứng cứ.
Vệ Trì Lan lần này xuất hành không phô trương, mọi thứ đều giản lược, chúng ta nhanh chóng đi đến địa phận Thanh Châu.
Gần khu vực rừng núi này thường có đạo tặc xuất hiện, Vệ Trì Lan vừa vén rèm ra lệnh cho mọi người nhanh chóng đi qua thì khu rừng vốn yên bình bỗng nhiên náo động, hàng trăm đại hán giơ đao kiếm vây lại.
Hai người dẫn đầu mặc áo trắng đeo mặt nạ, khí chất thanh nhã không hợp với cảnh vật xung quanh.
Chúng ta bị ép bước ra khỏi xe ngựa, ta vừa xuống liền trượng nghĩa chắn trước mặt Vệ Trì Lan, nói với hắn: "Đợi lát nữa đánh nhau thì người cứ đi trước đi, ta cản phía sau cho, người yên tâm, dù cho ta có c.h.ế.t thì cũng sẽ bảo vệ người chu toàn."
Vệ Trì Lan nhìn ta sững sờ.
Nam tử áo trắng cầm kiếm chỉ vào ta: "Hắn đáng để ngươi trung thành như vậy sao?"
Ta nghiêm trang nói: "Công tử nhà ta là người tốt nhất ta từng gặp."
Ta liếc nhìn vẻ mặt Vệ Trì Lan.
Tốt lắm, hiện tại hắn rất cảm động, ta và nam tử áo trắng nhìn nhau, nhướn mày.
Vừa rồi, trong xe ngựa ta đã nhận ra, người này cao lắm cũng chỉ được một mét sáu lăm, mặc nam trang giống như đứa trẻ trộm mặc đồ người lớn, không phải là cô bạn thân oan gia của ta thì là ai.
Người phe mình ta còn sợ gì, vừa hay cọ một đợt hảo cảm!
Chỉ nghe một nam tử khác dáng người cao ráo cười một tiếng: "Vệ Trì Lan, ngươi cũng có người trung thành bảo vệ ngươi như vậy sao?"
Hắn tháo mặt nạ, Vệ Trì Lan kinh ngạc: "Hoàng thúc, Kiều họa sư?"
Vệ Trì Thanh Nhan đưa chúng ta về Thanh Phong trại của hắn.
Trại này vốn là nơi ở của bọn cướp hung hãn, Diễm Thân vương đi tuần phương Nam tiện tay tiêu diệt, thấy nơi này phong cảnh không tồi liền tạm thời ở lại, còn thu nạp bọn sơn phỉ đầu hàng.
Tối hôm đó, Diễm Thân vương và Vệ Trì Lan ở thư phòng đàm đạo, ta với thân phận đồng hương của Kiều Kiều, kéo Kiều Kiều đi ngủ, nói chuyện cả đêm.