THAM ĂN CHẾT CÔ ĐI! - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-15 19:59:39
Lượt xem: 382
13
Một trăm vạn tệ?
Sau khi nhận ra trong những người mẹ con nhà họ Trần nói cũng bao gồm cả mình, Cố Duyệt cũng trở nên sợ hãi.
Cô ấy không dám tin mà lặp đi lại mấy lần, đáy mắt hiện lên một chút sự giãy dụa.
Ký túc xá bốn người, gia cảnh Trần Phương là kém nhất, tiếp theo sau đó chính là Cố Duyệt.
Cố Duyệt từ trên núi xuống thành phố học tập, bình thường sinh hoạt phí vốn dĩ không đủ nên cô ấy thường xuyên đi làm thêm làm thêm để tiết kiệm.
Thật ra gia cảnh của Trần Phương tốt hơn cô ấy.
Nhưng Trần Phương có một người anh trai vô công rỗi nghề ngồi chờ ăn.
Tiền trong nhà phần lớn đều đưa cho anh trai Trần Phương là Trần Khí, mỗi tháng cô ta chỉ có sáu trăm đồng sinh hoạt phí.
Trần Phương mập mạp, mỗi lần ăn không đủ no nên muốn lấy đồ của người khác.
Cố Duyệt không bài xích cô ta, vì cô ấy chưa bao giờ bị cô ta cướp đồ cả.
Một trăm vạn tệ khiến Cố Duyệt cảm thấy rất khủng hoảng.
Sau khi do dự, cô ấy đột nhiên quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm tôi nói:
"Chu Thanh Thanh, Trần Phương bị chocolate của cậu làm hại, cậu đừng hòng ngụy biện, tôi nhận ra hộp chocolate kia, giống hệt hộp ba mẹ cậu gửi cho cậu.”
Mẹ con nhà họ Trần nghe xong thì hai mắt lập tức sáng lên.
Mẹ Trần Phương càng kích động chạy đến bên cạnh tôi, chỉ vào tôi hỏi:
"Mày chính là Chu Thanh Thanh trong nhà rất có tiền kia?”
Vẻ mặt tham lam của bà ta giống hệt sắc mặt kiếp trước.
Nhưng thật sự bà ta đã đánh giá thấp tôi rồi.
Kiếp trước tôi không có cho kia một trăm vạn tệ kia thì bây giờ cũng không cho.
Tôi không để ý tới bà ta mà xoay người nhìn về phía Triệu Tồn.
"Giáo viên hướng dẫn, nếu họ không tin em vô tội thì cứ báo cảnh sát đi, điện thoại của em bị vỡ nát nhưng vẫn có thể khôi phục dữ liệu, hơn nữa em cũng có dự phòng, em tin rằng cảnh sát có thể trả lại sự trong sạch cho em!"
Nghe tôi nói muốn báo cảnh sát, Trần Khí bỗng nhiên sửa miệng.
"Một trăm vạn tệ cô không muốn cho vậy thì tám mươi vạn tệ có thể đúng chứ?"
14
Mọi chuyện đã phát triển thành như bây giờ, ở đây tất cả mọi người đều thấy rõ, mẹ con nhà họ Trần muốn nhân cơ hội này vòi tiền…
Họ vốn muốn kéo Cố Duyệt và giáo viên hướng dẫn xuống nước.
Nhưng sau khi nghe thấy tên tôi, trong nháy mắt họ đã thay đổi mục tiêu.
Nghĩ đến việc Trần Phương đã từng nói với họ, gia cảnh của tôi không tệ.
Nhưng họ tính sai rồi, tôi đã không còn là người bị họ dọa sợ rồi hoang mang nữa rồi.
Tranh chấp với mẹ con Trần gia, không có hiệu quả.
Cho nên tôi xoay người đi tới bàn y tá, nói tôi bị người ta lừa bịp tống tiền, nhờ họ báo cảnh sát thay.
Trần Khí thấy tôi không chịu liền tức giận kéo tôi lại.
Tôi bị anh ta ép đến góc tường, Triệu Tồn muốn cứu tôi nhưng lại bị mẹ Trần Phương ngăn cản.
“Thầy không được đi, con gái tôi bị thương ở trường học, thầy là giáo viên thì cũng nên có trách nhiệm.”
Triệu Tồn nhíu chặt mày, dưới chân có hơi chần chờ.
Ở một góc không ai chú ý, y tá lặng lẽ ấn vào nút báo cảnh sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-an-chet-co-di/chuong-5.html.]
Mà tôi khi nhìn Trần Khí đang đi nhanh đến gần đã lặng lẽ nắm chặt bút nhọn trong tay.
“Bạn học Chu, tôi khuyên cô…”
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Trong thang máy có một đám người đi ra, người đàn ông đi đầu tiên chắn tôi ở phía sau, ánh mắt như đuốc b.ắ.n về phía Trần Khí:
"Con gái của tôi không có làm sai bất cứ chuyện gì cả, cậu muốn lừa bịp tống tiền thì hỏi xem đoàn luật sư nhà tôi có đồng ý hay không trước đi!"
Nhìn Trần Khí sững sờ tại chỗ, tôi đột nhiên nhào vào trong lòng người đó, tâm trạng đang căng thẳng của tôi hoàn toàn được thả lỏng.
"Bố, con còn tưởng rằng bố đang ở nước ngoài không về được chứ!"
Từ nước ngoài trở về ít nhất cũng phải mất mười tiếng.
Xem ra, bố tôi bay về cả đêm, không nghỉ ngơi một giây phút nào mà chạy tới bệnh viện.
Không chỉ vậy mà ông ấy còn mời cả đội ngũ luật sư của công ty.
Còn chưa đợi bố tôi căn dặn, phía sau ông ấy còn có một người đi lên phía trước, lấy danh thiếp ra đưa cho Trần Khí.
"Tôi là luật sư nhà họ Chu mời tới, anh Trần, về vấn đề em gái của anh, sau này anh cứ nói chuyện với tôi là được rồi!"
"Bớt hù dọa tôi đi."
Vẻ mặt của Trần Khí trở nên tức giận, tiến lên đẩy luật sư một cái, anh ta còn muốn tiếp tục ra tay nhưng kết quả lại bị cảnh sát đi từ trong thang máy ra đè xuống mặt đất.
15
Bị đưa vào cục cảnh sát, Trần Khí và mẹ anh ta có vẻ “lương thiện” hơn nhiều.
Sau khi luật sư mở máy tính đưa ra chứng cứ tôi quay được, cảnh sát đến ký túc xá để kiểm tra cũng trở lại.
Trải qua điều tra, hộp chocolate kia đúng là của tôi.
Chỉ là, sau khi tôi ném chocolate vào thùng rác thì lại bị Trần Phương lặng lẽ nhặt về.
Thì ra là cô ta đã nhìn thấy quá trình tôi ném nó vào thùng rác.
Cô ta cho rằng tôi muốn tặng chocolate cho người khác ăn, trong lòng cảm thấy bất bình cho nên cô ta đã lặng lẽ theo tôi xuống lầu.
Nhưng không ngờ, tôi lại trực tiếp quăng nó vào thùng rác.
Đoán chừng là cảm thấy đáng tiếc nên Trần Phương nhìn xung quanh không thấy người, sau đó nhặt chocolate về.
Nhưng cô ta đã quên mất một vấn đề.
Ký túc xá của chúng tôi không có camera giám sát nhưng cửa ra vào dưới lầu thì có.
Mà vị trí của thùng rác, đang ở trong phạm vi của camera giám sát.
Cảnh sát chuyển hình ảnh theo dõi trong máy tính cho mẹ con nhà họ Trần xem, mở miệng nói:
"Thấy chưa, chuyện này không liên quan đến bạn học Chu, là con gái mấy người nhặt đồ trong thùng rác rồi ăn nên mới vào bệnh viện đấy.”
Trần Khí lạnh mặt không nói gì.
Mẹ Trần Phương không cam lòng:
"Sao lại không liên quan, không phải thứ đó là do nó quăng sao?”
Cảnh sát đều bị loại lý do vô lại này của bà ta làm cho cạn lời.
Luật sư giải thích đúng lúc.
Đầu tiên, tôi vứt bỏ chocolate mà tôi không muốn ăn, hơn nữa tôi cũng không động tay động chân gì trong đó, cũng không phải là hành vi phạm pháp gì.
Tiếp theo, Trần Phương là một người trưởng thành có năng lực phán đoán và được hưởng bậc giáo dục đại học mà lại đi vào thùng rác nhặt đồ ăn, cho dù xảy ra chuyện thì cũng do bản thân cô ta chịu trách nhiệm.
Sau khi xác định tôi không có trách nhiệm, bố tôi dẫn tôi trở về trường học.
Lúc đó giáo viên hướng dẫn đang ở ký túc xá cùng Cố Duyệt và Lý Điềm để dặn dò chuyện giữ bí mật, vừa lúc gặp được ông ấy, tôi xin ông ấy nghỉ vài ngày.