Thâm cung - 13
Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:59:13
Lượt xem: 867
Mộng phi khi không mang thai là a di của Thái tử, tốt hơn cả là Tề Phong, người đã g-iết mẫu hậu hắn. Nhưng Mộng phi khi mang thai lại không thể sánh bằng phụ hoàng Tề Phong của hắn. G-iết Mộng phi, để Tề Phong tiếp tục thay hắn mở đường đế vương, đối với Thái tử mà nói, cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhìn ánh mắt âm trầm Thái quét tử từ bụng của Mộng phi đến sườn mặt Tề Phong, ta luôn cảm thấy Thái tử dường như cũng không muốn chờ Tề Phong thay hắn mở đường.
Thái tử trong nháy mắt kinh hoảng chạy tới bên cạnh Tề Phong, nức nở: “Phụ hoàng! Nàng ta sẽ g-iết người, đừng đến gần nàng ta! Phụ hoàng...".
Tề Phong trở tay tát vào mặt hắn, rống giận: "Ai bảo ngươi hạ lệnh g-iết người?! Ngươi là Hoàng thượng hay trẫm là Hoàng thượng? Tạo phản rồi!"
Thái tử bị một cái tát một cái vừa tức giận vừa mất kiểm soát ngã lăn ra đất, hai gò má sưng vù, sau một hồi kinh hãi lập tức cụp mi dài xuống che mắt, khẽ rên một tiếng, không tới gần Tề Phong nữa.
Tề Phong hoàn toàn không để ý đến Thái tử, chỉ ôm Mộng phi bối rối lau vết m.á.u bên môi nàng: “Uyển Uyển! Không sao đâu, trẫm tuyên thái y, nàng sẽ không sao đâu! Uyển Uyển, nói chuyện với trẫm đi, nàng nhìn trẫm một chút."
Mộng phi trong mắt tràn đầy chán ghét: “Ta không phải Uyển Uyển! Ta là Nặc Mẫn, ta chưa bao giờ là Uyển Uyển!"
Tề Phong giật mình, dường như phản ứng một chút, lập tức run rẩy tay sờ mặt Mộng phi: “Nàng là Uyển Uyển! Nàng là Uyển Uyển tái sinh, nàng giống hệt nàng ấy...".
“Đó là bởi vì vu y đã thay đổi dung mạo của ta! Dung mạo của ta căn bản không phải như vậy!"
Mắt Mộng phi tràn đầy oán hận, sau đó ai oán thê lương: “Nhưng Hi Triệt ca ca muốn ta ngoan ngoãn, hắn nói muốn cưới ta, nhưng hắn lại muốn ta đến g-iết ngươi...".
Tề Phong cứng đờ, vết m.á.u trong miệng Mộng phi chảy xuống dưới chiếc cổ thon dài, giọng nói yếu ớt mà tức giận: "Ngươi là một con độc xà, ngươi dùng quỷ kế g-iết c-hết bô tộc Khất Nhan chúng ta, chúng ta từng mắc mưu một lần, sẽ không bao giờ tin ngươi nữa, ta muốn g-iết ngươi, g-iết ngươi, để cho hài tử của ta đăng cơ..."
Nàng ta đột nhiên run lên như nhớ tới điều gì, ánh mắt hướng về phía Thái tử, sau khi kinh ngạc xen lẫn bực bội, cười như đ-iên dại: “Nhi tử của ngươi cũng là một con độc xà, ngươi sẽ không có kết cục tốt, cho dù là tiểu độc xà này đăng cơ, trên người hắn cũng có huyết mạch của bộ tộc Khất Nhan!"
Trên cổ Mộng phi m.á.u me đầm đìa, đôi mắt hoàn toàn mơ hồ, nhưng nàng ta lại tiện tay tay rút trường kiếm trên ngực, đứt quãng nói: “G-iết ngươi, ta muốn g-iết ngươi, ta phải g-iết c-hết ngươi...".
Ta nhìn mà kinh hãi nhưng lại nghe Tiêu Nam từ phía sau bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi đã tận lực, ta sẽ thực hiện lời hứa, chỉ cần bộ tộc Khất Nhan không chủ động khơi mào chiến sự, ta sẽ bảo vệ nữ tử, hài nhi, phụ lão trong của bộ tộc Khất Nhan, không để họ bị khi dễ, ta lấy thân phận Đông Hồ Vương hứa với ngươi."
Mộng phi thở ra như trút được gánh nặng, nở nụ cười ngây thơ không hề giống tiên Hoàng hậu một chút nào: “Được, tốt, ngươi là hán tử Mông Ngột, ngươi là Đông Hồ Vương, ta tin lời hứa của ngươi, ta tin ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-cung/13.html.]
Nàng ta nhìn về phía Tiêu Nam cầu xin: “Ngươi, ngươi giúp ta thêm một việc, ngươi giúp ta, nói cho Hi Triệt ca ca, ta đã đến thiên đường và biến thành đám mây, nói với hắn, lúc nào chăn ngựa thì nhìn đám mây, ca hát cho ta nghe..."
Tiêu Nam thấp giọng nói: "Hi Triệt ca ca của ngươi đang chờ ngươi ở thiên đường.”
Mộng phi ngẩn ra, đôi mắt chậm rãi khép lại hiện ra ý cười: “Thật là tốt quá, ta rất nhanh có thể nhìn thấy chàng..."
Nàng ta rốt cục cũng trút hơi thở cuối cùng, Tề Phong sợ hãi ôm chặt lấy: “Uyển Uyển?! Nàng đã hứa không bao giờ rời khỏi trẫm nữa!"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Nàng ta không phải Uyển Uyển! Nàng ta là tiểu công chúa Nặc Mẫn của bộ tộc Khất Nhan!" Tiêu Nam lạnh lùng: “Tề Phong, món nợ của phụ vương ta, món nợ của Ô Ân, món nợ của bộ tộc Cổ Tư chúng ta, ta muốn ngươi lấy mạng trả lại!"
Tiêu Nam cầm trường đao nhanh chóng c.h.é.m về phía Tề Phong, cùng lúc đó, ta lập tức được mấy người Đông Hồ trong trang phục thái giám vây quanh bảo vệ, mỗi người một tiếng huýt sáo, rất nhiều người Đông Hồ mặc trang phục thái giám tràn vào Khôn Ninh cung đánh Tề Phong.
Cả hai bên đã chiến đấu bằng mạng sống của mình, lúc này ta mới biết bề ngoài Tề Phong nho nhã lại có võ công cao minh như vậy, nhưng Tiêu Nam hiển nhiên võ công cao hơn hắn, nếu đơn đả độc đấu Tề Phong nhất định không phải là đối thủ.
Nhưng lúc này bên cạnh Tề Phong có rất nhiều thị vệ, Sau khi Tiêu Nam c.h.é.m trọng thương Tề Phong, hàng chục thị vệ bao vây nhìn chằm chằm hắn, không chừa khoảng trống nào để hắn tới gần Tề Phong.
Trên bầu trời một tiếng chim ưng kêu, một người Đông Hồ nhảy ra ngoài điện kiểm tra ưng trận: “Vương thượng, binh mã Đại Phong cứu viện hoàng cung sắp tới, chúng ta phải rút lui!"
Ánh mắt Tiêu Nam đỏ rực c.h.é.m về phía Tề Phong, một gã người Đông Hồ vội vàng nói với ta: “Vương hậu, mau khuyên Vương thượng lui đi, Hoàng đế Đại Phong đã trọng thương sắp c-hết, các người rút trước, chúng thần sẽ g-iết hắn."
Ta cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Thái tử đang băng bó vết thương cho Tề Phong. Tất cả thị vệ của Tề Phong vây quanh bảo vệ phụ tử bọn họ, giống như người Đông Hồ bảo vệ ta, thị vệ đều đưa lưng về phía họ.
Thái tử từ trong ủng da lộn rút ra một thanh chủy thủ (dao găm), từ từ đ.â.m nó vào n.g.ự.c Tề Phong dọc theo vị trí mà Mộng phi đã đâm, Tề Phong không thể lớn tiếng gào thét giãy dụa, chỉ kinh hãi nhìn Thái tử: “Ngươi, ngươi...".
Thái tử rũ mắt nhỏ giọng nói một câu gì đó, mạnh mẽ đem chủy thủ đã đ.â.m vào rút ra, lập tức dùng long bào của Tề Phong lau sạch vết m.á.u đút chủy thủ vào vỏ, rồi nhét lại vào ủng da lộn, sau đó một lần nữa ôm lấy Tề Phong băng bó vết thương cho hắn.