Thâm cung - 9
Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:57:43
Lượt xem: 853
Lúc đó ta mới mười hai tuổi, chưa biết gì về tình yêu, chỉ cảm thấy Tiêu Nam anh tuấn, rất ưa nhìn. Nhưng người thiếu niên có khuôn mặt tươi cười rạng rỡ này đã nhanh chóng biến mất mà không nói lời từ biệt với ta, không đến Thẩm phủ tìm ta nữa.
Bốn năm sau, hắn bỗng nhiên lại xuất hiện ở Đại Phong thành, cả ngày cố ý chọc cho ta tức giận trên phố, không hiểu sao lại làm mã phu của Thẩm phủ. Tiêu Nam hai mươi hai tuổi so với bốn năm trước càng chói mắt hơn, hắn dạy ta cưỡi ngựa, dạy ta săn cáo, dụ ta nửa đêm ra khỏi phủ, dụ ta xem trộm sách cấm, sau đó hắn lại biến mất, để một mình ta đối phó với việc thất trinh và mang thai. Nghĩ đến quá khứ, ta tức giận đẩy Tiêu Nam ra.
Tiêu Nam giật mình, nhìn ta nói: "Ta biết nàng......”
Hắn tựa hồ có nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, dừng một chút mới nói: “Tám năm trước ta đ-iên cuồng kêu gào muốn cứu Ô Ân ra, nhưng mất hơn một tháng không thể đi vào hoàng cung”
Ánh mắt hắn trầm lắng: “Lại biết được tin tức Hoàng đế Đại Phong cưới công chúa của Bộ tộc Khất Nhan làm hậu. Lúc này ta mới biết Hoàng đế Đại Phong âm hiểm vô sỉ như thế nào, Hắn cưới Ô Ân trước, lại chỉ phong phi, hắn lừa phụ vương, nhục nhã bộ tộc Cổ Tư chúng ta, lập công chúa của bộ tộc Khất Nhan là Hoàng hậu. Ngày đó ta nhận được truyền tin phụ vương c-hết trận, khi ta trở về Cổ Tư, người của bộ tộc chúng ta đã bị bọn họ tàn sát, ta mang theo những người còn lại chạy trốn ở khắp nơi của Mông Ngột, ta dùng ba năm củng cố nhân lực, hình thành Bộ tộc tân Cổ Tư."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn cười lạnh một tiếng: “Bốn năm trước, bộ tộc Khất Nhan tự cho là đã nhất thống Mông Ngột, vội vàng không thể nhịn được muốn cùng Đại Phong khai chiến, bộ tộc Cổ Tư của ta sớm đã trở thành đầu sói phương bắc. Khất Nhan Vương không biết rằng Hoàng đế Đại Phong đáng sợ như thế nào, hắn nhất định sẽ thua, chỉ cần bọn họ khai chiến, ta sẽ có cơ hội chiếm lại gia viên (vùng đất quê hương) của mình."
"Nhưng bốn năm trước Tề Phong suýt chút nữa đã diệt toàn bộ chiến lực Mông Ngột, ngươi làm thế nào để chiếm lại?..." Ta bỗng nhiên phản ứng lại: “Sau khi đại thắng, Tề Phong đã phong Vương cho rất nhiều thủ lĩnh các bộ tộc nhỏ bị bộ tộc Khất Nhan tàn sát, ngươi là một trong số đó?"
"Đúng” Ánh mắt Tiêu Nam nặng nề: “Mà cũng không phải. Tề Phong đem toàn bộ Mông Ngột biến thành một mớ hỗn độn, một lãnh thổ bé như cái móng tay cũng được phong Vương, ta là một trong số đó, nhưng ta lại là chính là người của Bộ tộc Cổ Tư trước đây và vua của Bộ tộc tân Cổ Tư."
Hắn nhìn ta: “Cũng chính là Đông Hồ Vương trong Đại Phong các ngươi."
Ta kinh hãi: “Ngươi là vua của bộ tộc Đông Hồ? Chính ngươi đã đem ba mươi vạn binh mã Đại Phong vây g-iết ở núi Thương Lang?"
"Bốn năm trước trước ta đem mười bảy vạn binh mã Mông Ngột tàn sát ở biên thành Đại Phong." Tiêu Nam nhìn chằm chằm ta từng câu từng chữ: “Hoàng đế Đại Phong chỉ cho phép người Đại Phong g-iết chúng ta lại không cho phép người Mông Ngột chúng ta trả thù sao? Huống chi, lần này là Tề Phong khơi mào chiến sự, khiêu chiến Mông Ngột."
Hắn càng nói càng giận: “Nàng dựa vào cái gì mà trách ta?"
Ta sửng sốt trong chớp mắt, tức giận nói: “Đông Hồ Vương ngươi dụng binh như thần, ai mà có lá gan trách ngươi? Không sợ mất mạng sao?"
Tiêu Nam nhất thời càng tức giận: “Nàng thà c-hết còn hơn đi theo ta, có phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-cung/9.html.]
Ta bị hắn làm cho tức giận đến nói không nên lời, chậm lại một lát mới trừng mắt nhìn hắn nói: "Ngươi biết vì sao cuộc sống ở Thẩm phủ của ta còn không bằng tỳ nữ không?"
Ta nhìn hắn gằn từng chữ nói: “Bởi vì mẹ ta là người Mông Ngột, là tiểu thiếp tiên hoàng thưởng ban cho Thẩm Thái phó. Ta chán ghét đạo lý thẩm Thái phó trung quân yêu dân, hắn chỉ trung thành với quân Vương, chỉ yêu dân chúng mù quáng, sự đạo đức giả của hắn thật lố bịch."
Ta cười lạnh một tiếng: “Loạn thế tranh giành thành vương bại khấu (thắng làm vua thua làm giặc), ta trách không được ngươi. Nhưng ta chán ghét đánh giặc cùng g-iết chóc, nếu không phải chiến họa, mẫu thân ta sẽ không bị bắt làm nô làm thiếp."
"Chiến sự là Tề Phong khơi mào!" Tiêu Nam lập tức vội vàng nói: “Nàng...".
Ta không tức giận: “Ta biết! Ý ta là ngày sau xin Đông Hồ Vương chớ dễ dàng động binh như Tề Phong! Hoàng tôn quý tận (cao quý, tôn quý) các ngươi ngứa ngáy muốn đánh nhau thì tự mình vác đao kiếm đi đánh, đừng mang tính mạng người khác ra chà đạp!"
"Được! Nàng đi theo ta, ta sẽ nghe lời nàng." Tiêu Nam cao hơn ta một đầu, từ trên cao nhìn xuống liếc ta: “Nếu không ta chưa chắc quản được chính mình, người bộ tộc Đông Hồ chúng ta, cũng rất hiếu chiến."
"Ngươi bắt ta đi dễ dàng như vậy!" Ta càng lúc càng khó chịu: “ Bây giờ Tề Phong muốn g-iết ngươi dễ như nghiền nát một con kiến! Ngươi, một Đông Hồ Vương, đang làm loạn trong Đại Phong cung, não ngươi úng rồi sao? Hãy đi ngay bây giờ đi! Đừng liên lụy ta và Hạo nhi.”
"Hừ!” Tiêu Nam hừ ta một tiếng: “Đã làm nữ nhân của ta, nàng còn dám cùng nam nhân khác!"
Hắn mạnh mẽ áp sát ta, vẻ mặt hung hăng: “Nàng nói rõ ràng cho ta, vì sao không chờ ta?! Vì sao gả cho Tề Phong?!"
Ta tức giận đẩy hắn ra: “Còn ngươi thì sao? Tại sao ngươi đột nhiên biến mất?! Tám năm trước ngươi là bởi vì có họa diệt tộc, vậy bốn năm trước thì sao?! Bốn năm trước Tề Phong vội vàng tàn sát bộ tộc Khất Nhan, không phải ngươi muốn nhân cơ hội đục nước béo cò ngư ông đắc lợi sao? Ngươi không phải muốn thao quang dưỡng hối (Có tài có trí mà giữ kín đáo không cho người ta biết mình) sao? Ngươi không phải muốn củng cố bộ tộc đoạt lại gia viên sao?! Đông Hồ Vương ngươi có nhiều việc phải làm như vậy, ngươi làm sao có thể rảnh rỗi đến Đại Phong thành?!"
Sắc mặt Tiêu Nam đỏ lên: “Ta đến tìm nàng!"
"Ha!" Ta cực kỳ trào phúng chỉ vào hắn: “Vậy ngươi không phải là hôn quân thì chính là một tên ng-u xuẩn!"
"Nàng..."Tiêu Nam tức giận trừng mắt nhìn ta, cố gắng hít vào để bình ổn lửa giận: “Tề Phong g-iết phụ vương ta, làm nhục ấu muội ta, ta phải g-iết hắn."