THẨM NGUYỆT LÃNH - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:30:06
Lượt xem: 261
Thời điểm trọng sinh tỉnh lại cũng bình thường, ba ngày trước khi gặp hoàng hậu.
Ta vốn muốn trực tiếp g.i.ế.c nàng ta cướp ngọc bội, nhưng lúc đó chúng ta đang ở [Ám Ảnh], một chút dị động nhỏ cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Cho nên, thời gian cấp bách, ta chỉ có thể tính kế trước tiên trộm ngọc bội, sau đó lấy danh nghĩa Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Tây Vực để điều nàng ta đi.
Sau đó lại đơn đấu với tất cả sát thủ [Ám Ảnh], thành công thoát ly [Ám Ảnh].
Cuối cùng, trên đường hoàng hậu hồi cung, ta vô tình để lộ ngọc bội để bà nhìn thấy, dẫn bà tìm tới cửa.
Kiếp trước Vân Thiển Nguyệt dùng thân phận công chúa tùy ý làm càn, vậy lần này đến lượt ta làm công chúa, để nàng ta nếm thử tư vị này, báo thù cho cái c.h.ế.t thảm của ta kiếp trước.
3,
Sau khi được đón vào cung, hoàng thượng và hoàng hậu đối với ta sủng ái vô biên.
Không chỉ ban thưởng phủ công chúa nguy nga tráng lệ, còn ban thưởng vô số châu báu ngọc khí hiếm có trên đời cùng với gấm vóc lụa là mặc không hết, thậm chí bọn họ còn đặc cách cho ta không cần tuân thủ cung quy.
Nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ta đối với những thứ phù phiếm này không hề biểu hiện ra quá mức nhiệt tình.
Ta ngược lại đối với cung quy, nữ học cùng võ học thể hiện ra hứng thú nồng hậu.
Khi hoàng thượng nghe cung nhân bẩm báo, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo: "Quả nhiên là Thanh Loan của trẫm, cho dù lưu lạc dân gian nhiều năm như vậy, trong xương cốt cũng không quên đi sự kiêu ngạo của công chúa."
Ta nghe xong, trong lòng có chút buồn cười.
Đây chẳng qua chỉ là ngụy trang của một sát thủ thôi.
...
Nhờ vào việc trước kia ở [Ám Ảnh] học được rất nhiều kỹ năng, việc học tập trong cung này lại càng thêm đơn giản.
Đến lúc kết thúc khóa học, các môn khảo hạch của ta đều là thượng đẳng.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu đại hỷ, lập tức hạ lệnh tổ chức tiệc cung đình, tuyên bố thân phận công chúa của ta.
Ngày tổ chức tiệc, đèn cung đình treo cao, đèn đỏ lay động, triều thần cùng hậu cung tề tụ, thật náo nhiệt.
Ta dung mạo cao quý, ứng đối khéo léo, mọi người đều khen ngợi.
Chỉ có một người, biểu cảm sơ đạm, vạt áo như mây bay, trong tay cầm một chiếc chén ngọc, nhìn từ xa, thanh lãnh quý phái, như đứng ngoài thế tục.
Người này, ta quen biết.
Thái tử Thiếu sư Tạ Vãn Chu.
Kiếp trước đưa Vân Thiển Nguyệt tiến cung, chính là hắn tự mình nghênh đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-nguyet-lanh/chuong-2.html.]
Vân Thiển Nguyệt vừa nhìn thấy Tạ Vãn Chu liền sinh ra vọng tưởng, đỏ mặt nhỏ giọng nói với ta: "Nam tử thanh tuyệt như vậy, phải xứng với ta mới phải, đợi nhận phụ hoàng mẫu hậu, ta liền cầu bọn họ ban hôn cho ta."
Lúc đó ta bị thương nặng, căn bản không chú ý đến Tạ Vãn Chu, liền thuận miệng nói bọn họ rất xứng đôi.
Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, là ta sai rồi.
Từ dung mạo đến khí chất, Vân Thiển Nguyệt đều không xứng.
"Loan nhi... khụ khụ... con cứ nhìn chằm chằm Tạ Thiếu sư như vậy không tốt đâu."
Hoàng hậu có chút xấu hổ khẽ ho một tiếng kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ.
Ta mới ý thức được mình nhìn Tạ Vãn Chu hơi lâu rồi.
Không ít đại thần và phi tần đang xì xào bàn tán.
Ta vội vàng thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm trà làm như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Tạ Vãn Chu đột nhiên cong môi cười nói: "Công chúa điện hạ nhìn có chút quen mắt, vi thần hình như đã gặp ở đâu rồi."
Trong lòng ta run lên, yên lặng chờ hắn tiếp tục mở miệng.
"Hình như là, ở Thanh Châu ngày tết Thượng Nguyên."
Trong mắt ta lóe lên một tia sát ý.
Nếu Tạ Vãn Chu thật sự đã gặp ta ở Thanh Châu ngày tết Thượng Nguyên, vậy thì không ổn rồi.
Bởi vì ngày này, ta ở cùng Vân Thiển Nguyệt.
Đại danh của Tạ Vãn Chu trong khoảng thời gian này ta sớm đã khắc sâu trong lòng.
Trí tuệ gần như yêu quái, sủng thần của hoàng đế...
Bất kỳ danh hiệu nào cũng đều vang dội.
Người như vậy sẽ không vô duyên vô cớ nói ra chuyện gặp ta ở Thanh Châu ngày tết Thượng Nguyên.
Có phải hắn đã nhận ra điều gì rồi không?
Nhưng sao ta không có ấn tượng đã gặp nam tử xuất sắc như vậy.
Nhưng bây giờ trường hợp này không cho phép ta suy nghĩ nhiều.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía này, ta thản nhiên nói: "Trước khi hồi cung, bản cung đã phiêu bạt khắp nơi, Thiếu sư tình cờ gặp được cũng rất bình thường."