THẨM NGUYỆT LÃNH - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:34:17
Lượt xem: 197
Ta âm thầm thở dài, những lời này của hắn ta làm sao không hiểu được.
Nhưng kẻ thù này ngày nào cũng lượn lờ trước mắt, không g.i.ế.c thật sự khó chịu.
Tạ Vãn Chu nhìn ra sự buồn bực của ta, tiến lại gần như muốn được thưởng: "Yên tâm, chẳng mấy chốc nàng ta sẽ tự mang đầu đến cho ngươi chém."
Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại khiến ta giật mình lùi lại một bước.
Không đứng vững, sắp ngã.
Tạ Vãn Chu vội vàng đưa tay ôm lấy eo ta.
Tiếc là, ta không ngã, dựa vào võ công hơn người, ta đứng vững vàng tại chỗ.
Vì vậy, hành động này của Tạ Vãn Chu có vẻ thừa thãi.
Trên mặt hắn lần đầu tiên xuất hiện vẻ ngại ngùng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.
Ta không nhịn được phì cười, thầm nghĩ người này cũng khá đáng yêu, có thể không giết.
Tạ Vãn Chu lạnh lùng nhìn ta: "Cười nữa ta hôn ngươi đấy."
Nụ cười trên mặt ta biến mất: "Ngươi hôn ta, ta g.i.ế.c ngươi."
Tạ Vãn Chu: ...
11,
Vân Thiển Nguyệt dường như không biết đau.
Nàng ta vẫn nhìn ta bằng ánh mắt hận thù mỗi ngày, tiện thể ăn mặc lộng lẫy lấy lòng Tạ Vãn Chu.
Cho dù Tạ Vãn Chu không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, nàng ta vẫn vui vẻ làm.
Nhưng hôm nay, ta lại cảm nhận được một luồng khí bất thường.
Vân Thiển Nguyệt mặc bộ váy tay áo rộng đang thịnh hành ở Thịnh quốc, làn da trắng như ngọc ẩn hiện, cả người kiều diễm rực rỡ.
Nàng ta vịn vào bàn đàn của Tạ Vãn Chu, dịu dàng nói: "Tạ thiếu sư có thể dạy ta đàn không?"
"Được."
Tạ Vãn Chu không còn lạnh lùng như trước, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười.
Một luồng phóng khoáng toát ra từ trong xương cốt, khiến Vân Thiển Nguyệt mặt mày ửng hồng.
Tay ta đang luyện chữ vô thức run lên, vô tình làm rơi cây bút lông bên cạnh.
Họ quay đầu nhìn lại.
Ta mỉm cười: "Tay run, hai người cứ tiếp tục."
Tạ Vãn Chu nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu, rồi bắt đầu dạy Vân Thiển Nguyệt đàn.
Cứ thế đàn suốt nửa tháng.
Vân Thiển Nguyệt từ ban đầu dè dặt cẩn thận đến mừng thầm, rồi đến bây giờ là đắc ý vênh váo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-nguyet-lanh/chuong-9.html.]
Hôm nay nàng ta làm canh, nhìn Tạ Vãn Chu với ánh mắt long lanh.
Như thể Tạ Vãn Chu đã là vật trong túi của nàng ta.
Ta cẩn thận ngửi ngửi.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa sao?
"Tạ thiếu sư, đây là canh ta tự tay nấu, cảm ơn ngươi đã kiên nhẫn dạy dỗ nhiều ngày qua, bây giờ trình độ của ta đã tiến bộ rất nhiều."
Tạ Vãn Chu nhận lấy bát canh trong tay nàng ta, rồi từ từ uống cạn.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên vẻ mừng rỡ, nàng ta bước đến trước mặt ta, đắc ý nói: "Thẩm Nguyệt Lãnh, Tạ thiếu sư muốn dạy ta đàn rồi, ngươi có thể đi được rồi."
Ta nhướng mày, nhìn Tạ Vãn Chu mặt đỏ dần, phẩy tay: "Đi thôi, Tạ thiếu sư."
Ra khỏi cổng Thái Học, ta lập tức lặng lẽ nhảy lên cây quan sát động tĩnh bên trong.
Chỉ thấy, mặt Tạ Vãn Chu đỏ bừng, bát canh rơi xuống, hai tay vô thức kéo áo mình.
Vân Thiển Nguyệt hưng phấn kéo hắn đến một phòng nhỏ trong cung - Ngọc Giác điện.
Ta nói với cung nữ dưới gốc cây: "Đi Ngự Hoa Viên mời Thiền Vu Dạ đến Ngọc Giác điện, nói là Vân Thiển Nguyệt xảy ra chuyện."
Phải biết rằng, sáng nay ta đã nhân danh Hoàng thượng mời Thiền Vu Dạ đến Ngự Hoa Viên bàn việc.
Lúc này họ chắc đã bàn xong rồi.
Đợi ta sai cung nữ báo cho Thiền Vu Dạ, hắn vội vàng chạy đến nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ đặc sắc đến mức nào.
Ta đứng ngoài cửa sổ Ngọc Giác điện nhìn Vân Thiển Nguyệt không liêm sỉ đặt Tạ Vãn Chu lên giường.
Rồi tự mình cởi quần áo.
Thấy nàng ta sắp cởi sạch đến chỉ còn yếm, ta có chút sốt ruột.
Tên Thiền Vu Dạ này sao đi chậm thế?
Cuối cùng, khi Vân Thiển Nguyệt chỉ còn mặc yếm, Thiền Vu Dạ đã đạp cửa xông vào.
Vân Thiển Nguyệt lập tức sợ hãi hét lên: "A! Đóng cửa!"
Thiền Vu Dạ nhìn cảnh tượng trước mắt, sao còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Ngươi lại không biết liêm sỉ như vậy!!"
Hắn tức giận đến đỏ bừng mắt, toàn thân căng cứng, như thể giây tiếp theo sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t đôi gian phu dâm phụ trong phòng.
Vân Thiển Nguyệt vội vàng mặc quần áo vào, phẫn nộ mắng: "Ta không biết liêm sỉ?! Vậy ngươi thì sao! Thiền Vu Dạ! Ngươi là đồ súc sinh! Lợi dụng lúc ta bị thương phong bế nội lực của ta! Cường chiếm ta! Ngươi thì tốt đẹp gì hơn?!"
"Ngươi có biết ta ngày đêm đều muốn g.i.ế.c ngươi trốn khỏi ngươi không!!"
Cơ thể Thiền Vu Dạ run rẩy, khóe mắt ngấn lệ, giọng hắn khàn đặc bất lực: "Nhưng lúc đó ngươi nói cứu ngươi, ngươi sẽ lấy thân báo đáp! Ta nghĩ cho dù ngươi không thích ta, chỉ cần ta đối xử tốt với ngươi, lâu dần ngươi sẽ chấp nhận ta, hóa ra ngươi lại hận ta đến vậy!"
Vân Thiển Nguyệt cười nhạo: "Lời nói lúc muốn sống ngươi cũng tin?"
Thiền Vu Dạ từ từ nhắm mắt lại, quay người thất vọng rời đi.