Thâm Tình Tựa Mộng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-02 17:03:59
Lượt xem: 344
Lúc Tạ Thời An xong xuôi, trời vẫn chưa muộn lắm, nhưng suốt đêm hắn đều ở lại thư phòng.
Hôm sau, chúng ta ngồi xe ngựa đi đến bãi săn.
Ta theo chân thái giám đến bên phía nữ quyến, Tạ Thời An đã thay xong bộ trang phục khác trang nghiêm đĩnh đạc, cưỡi ngựa đi song song cùng tam công tử Lâm gia.
Hai người dựa sát gần, ghé đầu thì thầm to nhỏ.
Ta có chút hoảng hốt, mãi đến khi một mũi tên sượt qua mái tóc.
Tuy hơi kinh ngạc nhưng ta vẫn ngồi im bất động.
Đó là mũi tên của tam công tử Lâm gia, trên đầu mũi tên còn trúng một con chim nhạn.
Không biết tại sao con chim nhạn đó lại đậu bên người ta, cho nên Lâm tam mới bắn.
Nàng ta ôm quyền nhìn về phía ta: “Tạ phu nhân chớ sợ, kỹ năng của ta rất chuẩn!”
Tạ Thời An sầm mặt, ba bước thành hai, vội đến bên cạnh ôm ta vào lòng, quát lớn: “Dư Chi! Đệ quá hấp tấp rồi!”
“Sợ cái gì, huynh cũng đâu phải không biết tài nghệ b.ắ.n cung của ta, đảm bảo không để phu nhân nhà huynh bị thương.”
“Vậy cũng không thể b.ắ.n tên về phía nàng ấy.”
“Hừ, biết rồi!” Lâm tam cưỡi ngựa rời đi
Tạ Thời An vỗ về an ủi ta một lát, sau đó mới lên ngựa đuổi theo.
Chuyện cứ vậy mà dễ dàng bị bỏ qua.
Ngày đó, Lâm tam trổ hết tài năng, ngoại hình mỹ mạo, tài b.ắ.n cung lại giỏi, săn được một đống thỏ con và cáo, hào phóng tặng cho các nữ quyến.
Mọi người đều khen ngợi hết lời.
Nữ quyến xung quanh thấp giọng hỏi thăm nàng là công tử nhà ai, tâm tư rục rịch nảy mần.
Tạ Thời An cưỡi ngựa theo sau Lâm tam, dù hắn đã cố che giấu nhưng ta vẫn có thể thấy được nét kinh ngạc thoáng qua trong mắt hắn.
Ta nhìn hắn thật lâu, nhưng hắn chưa nhìn về phía ta lấy một lần.
Tạ Thời An cũng từng chăm chú nhìn ta như thế.
Trước kia, hắn là đầy tớ nhà ta.
Bởi vì trông thanh tú, cho nên tam ca của ta vừa thấy sắc đã nổi lòng tham, mua hắn từ chỗ buôn bán nô lệ. Tam ca nói để làm người hầu, thực chất lại tồn tại ý đồ bẩn thỉu.
Khi đó, ta là thứ nữ không được yêu mến trong nhà, muốn bảo vệ hắn cũng không dễ dàng.
Phụ thân là võ tướng trấn thủ biên cương, trong nhà ta, nam nữ đều phải tập võ.
Vì để làm hài lòng phụ thân, cũng để cứu được Tạ Thời An đến bên mình càng sớm càng tốt.
Ta ngày đêm tập luyện, cưỡi ngựa b.ắ.n cung, hy vọng sẽ trở thành người giỏi nhất trong cuộc săn mùa thu.
Ngày đi săn mùa thu năm ấy, ta lạc vào rừng sâu, bắt gặp cảnh tượng tam ca muốn làm chuyện bậy bạ với Tạ Thời An
Mũi tên lẽ ra phải b.ắ.n vào con mồi lại chuyển hướng lao về phía tam ca.
Nó xuyên qua vai trái của huynh ấy, đối phương bị dọa ngất.
Ta thúc ngựa dừng trước mặt Tạ Thời An, nhảy xuống hỏi hắn: “Ngươi tin ta không?”
Tạ Thời An ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm không rõ ý, lát sau hắn nói: “Ta tin.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tham-tinh-tua-mong/chuong-2.html.]
Ta mỉm cười rạng rỡ: “Vậy ngươi cõng tam ca của ta về, cứ nói cái gì cũng không biết. Cứ tin ta, ta nhất định sẽ cứu ngươi!”
Ngày đó, ta vật vã chiến đấu cùng con sói trắng đầu đàn, cuối cùng cũng b.ắ.n hạ được nó.
Cả người dính đầy máu, ta khập khiễng trở về doanh trại, lột da sói mang tặng phụ thân.
Phụ thân đúng thật rất hài lòng, hứa sẽ đáp ứng một nguyện vọng của ta.
Ta nghiêng đầu, kiêu ngạo nói: “Tiền tài dễ kiếm, trung thần khó cầu. Con muốn một người bên cạnh tam ca thôi. Nghe nói, hắn đã cõng tam ca bị thương đi tận hơn mười dặm.”
Phụ thân cười vui vẻ, gật đầu đồng ý: “Nữ nhi của Phó gia chúng ta phải thế này!”
Sau này, khi hai chúng ta thành thân, Tạ Thời An đã nói: “Ngay từ giây phút đó, ta chẳng thể dời mắt khỏi nàng được nữa.”
“Tuổi thơ cực khổ đã quen, nếm trải hết hiểm ác trên đời, không tin thần cũng chẳng tin Phật.”
“Nhưng nếu nàng là do thần phật đưa đến cạnh ta, vậy thì kể từ giờ khắc này, ta nguyện ý trở thành tín đồ thành kính nhất thế gian.”
Ta đã tin là thật.
---
Hồi ức cũ khiến người ta vấn vương.
Ta nói dối cảm thấy không khỏe, rời đi trước.
Lúc Tạ Thời An trở lại phủ, ta đang lau chùi cây cung.
Trước kia, ta từng là một tay thiện xa, sau đó vì tay phải bị thương, không thể kéo cung được nữa.
Tạ Thời An bước đến, nắm lấy tay ta: “A Cẩn, nghe nói nàng thấy không khỏe, sao không đi nghỉ ngơi sớm chút?”
Ta rút tay ra, lau chùi sạch sẽ cây cung, cẩn thận treo lại lên tường.
Lúc này mới quay sang hỏi hắn: “Chàng có nhớ tay phải của ta vì sao mà bị thương không?”
Tạ Thời An cụp mắt: “Năm Càn nguyên thứ 32, vì đương kim Hoàng Thượng, sau nhận được bức thư bí mật của Cửu hoàng tử kêu nàng đến đất phong, nàng giả làm một thương nhân bình thường. Trên đường đi không may gặp ám sát, nàng bị bắt, bị dùng hình tra hỏi nhưng quyết không khai, bọn chúng chặt đứt gân tay, đánh gãy tay phải của nàng.”
Ta gật đầu, hắn chỉ nói sai một câu, ta không phải vì Cửu hoàng tử mà đến.
Bởi vì hắn đứng cùng phe với Cửu hoàng tử.
Cho nên, ta vì hắn.
Lúc ta được cứu ra, Tạ Thời An ôm ta trong lòng, chỉ hận không thể thay ta chịu khổ.
Hai mắt hắn đỏ hoe: “Không kéo cung được cũng chẳng sao, sau này ta bảo vệ nàng, ai dám chĩa mũi tên vào nàng, ta nhất định sẽ c.h.é.m đứt hai tay của hắn.”
Chuyện xưa như mây khói dễ tan.
Ta khẽ thở ra một hơi: “Thời An, chàng đừng tiếp xúc với Lâm tam.”
Tạ Thời An kinh ngạc: “Vì sao?”
Ta cười nhạt, như có như không lạnh lùng nhìn hắn: “Ta không tin, chàng không biết đối phương là nữ.”
Tạ Thời An im lặng trong chốc lát, thật không biết nên khóc hay nên cười: “Chẳng lẽ nàng ghen sao, huynh trưởng của nàng ấy có quen biết với ta, nhờ ta để ý hơn chút, ban đầu ta thật sự không biết đối phương là nữ. Chúng ta không phải giống như nàng nghĩ đâu…”
Ta im lặng nhìn hắn, không lên tiếng.
Tạ Thời An bất đắc dĩ cười cười, xoa đầu ta: “Được rồi, phu nhân là lớn nhất, tất cả đều nghe nàng.”