THẦN TÌNH YÊU - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-17 13:29:32
Lượt xem: 1,067
"Trí tưởng tượng của cô phong phú đấy, tôi thì không sao, bên này cô cứ thoải mái mà ngoại tình."
"..."
Tôi ngả người về phía trước, nhìn nghiêng gương mặt Long Chiểu hỏi: "Chúng ta sắp chia tay rồi à?"
"Chúng ta đâu có từng ở bên nhau." Anh ta lười biếng đáp, "Chỉ là vì tờ giấy nhỏ mà tạm thời ràng buộc thôi, hai năm trước đã thỏa thuận, đến lúc thì sẽ chia tay."
Tôi im lặng một lúc: "Bây giờ, e là không dễ đâu."
"Tại sao?" Xe dừng lại trước đèn đỏ, Long Chiểu nhún vai, "Theo lý thì người cô từng nhớ mong đã trở về, cô không nên mong muốn thoát khỏi sự ràng buộc này nhất sao?"
2
Tôi không do dự phản bác: "Vớ vẩn, cái gì mà người tôi từng nhớ nhung, hai năm trước anh ta làm tôi mất mặt như thế, giờ tôi còn muốn lao vào nữa sao?"
Long Chiểu liếc tôi, đang định nói thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng còi xe, cả hai đồng loạt quay đầu.
Một chiếc Range Rover chạy tới và dừng lại bên cạnh chúng tôi, cửa sổ hạ xuống, Chương Phùng Niên liếc qua chúng tôi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Long Chiểu vài giây.
Cuối cùng, anh ta liếc sang tôi: "Thật trùng hợp."
Tôi chẳng buồn đáp.
Lâm Yên ngồi ghế phụ liếc qua tôi, rồi nhìn lại Long Chiểu: "Lâu rồi không gặp."
Họ còn quen nhau sao?
Tôi nghi hoặc nhìn Long Chiểu.
Anh ta cũng suy nghĩ một lúc: "Chúng ta đã gặp nhau sao?"
"..."
Đúng là như vậy.
Lâm Yên thoáng sững sờ, sau đó cười: "Xin lỗi, là tôi đường đột."
Trong lúc đó, Chương Phùng Niên lại nhìn tôi một lần nữa. Tôi vẫn không quan tâm, anh ta tức giận gõ tay lên vô lăng. Đèn xanh bật sáng, anh ta đóng cửa sổ và lái xe đi trước.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Thật kỳ cục, mà này, Lâm Yên quen anh à?"
Long Chiểu: "Lâm Yên là ai?"
"..."
Tôi và Long Chiểu kết hôn, cũng là một sự tình cờ.
Hai năm trước, khi Chương Phùng Niên vừa ra nước ngoài, tôi chìm đắm trong nỗi "đau khổ" vô bờ bến. Một mình lang thang trên phố, mắng nhiếc anh ta hàng nghìn lần từ trong ra ngoài.
Đang mắng rất nhập tâm, tôi không may giẫm phải một con chó, nó sủa ầm ĩ làm tôi giật mình, ngẩng đầu lên, chạm mắt với một chàng trai đẹp trai đang ăn bánh mì đối diện.
Khi ấy, Long Chiểu đang lười biếng móc sợi xích chó trên tay, tay kia cầm bánh mì, miệng nhai nhồm nhoàm.
Tôi vô tình giẫm phải con ch.ó của anh ta, nhưng anh ta vẫn bình thản, chỉ nhẹ nhàng kéo sợi dây, và chú chó chạy đi.
Tôi buột miệng nói: "Xin lỗi, tôi không để ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/than-tinh-yeu/2.html.]
Anh ta lắc đầu, ngay sau đó, phía sau vang lên một tiếng quát lớn.
Long Chiểu kéo dây dắt chó chạy đi, tôi phản xạ theo anh, chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại, thở dốc.
Trốn vào một quán trà sữa, Long Chiểu trông có vẻ không mệt bằng tôi, anh ta nhìn ra ngoài và hỏi: "Sao cô lại chạy theo?"
"Hả? Ờ." Tôi hơi ngơ ngác, phản ứng đầu tiên là sao mình chạy theo anh ta lâu vậy mà đổi lại chỉ là câu hỏi này, phản ứng thứ hai là, đúng vậy, tôi chạy theo để làm gì?
Tôi im lặng.
Long Chiểu cũng không nói gì thêm.
Tôi lau mồ hôi, định rời đi, nhưng anh ta lại gọi tôi: "Cô còn độc thân không?"
Tôi khó hiểu: "Độc thân, thì sao?"
"Kết hôn với tôi."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"..." Thẳng thắn đến mức vô lý, câu từ chối sắp bật ra, "Không—"
"Hai triệu." Anh ta bổ sung.
Tôi ngồi trở lại, vuốt tóc: "Được thôi, anh đẹp trai."
Cuộc đời này tôi có thể mất nhiều tình yêu, nhưng tôi kiếm được bao nhiêu tiền?
Thế là, chúng tôi trở thành vợ chồng trên danh nghĩa.
Long Chiểu nói, anh sẽ không giới hạn tôi, khi nào đến thời điểm thì có thể chia tay.
Thật là một giao dịch không thể lỗ.
Chiếc xe từ từ tiến vào Dục Thủy Đình, tôi hơi ngạc nhiên: "Đây không phải nhà anh sao?"
"Ừ."
"Sao lại đưa tôi đến đây?"
"Tối nay ngủ ở đây."
"..."
Tôi nhìn anh ta, định nói rồi lại thôi.
Xe dừng trước biệt thự, tôi ngồi yên không nhúc nhích.
Long Chiểu mất kiên nhẫn, cúi người nhìn tôi qua cửa sổ: "Có cần tôi bế xuống không?"
Tôi lập tức giật mình: "Không, không cần! Long Chiểu, anh sao có thể nuốt lời, đã hứa gì mà quên ngay như thế à, tôi không ngờ anh là loại người này!"
"..." Anh ta bình thản, "Cô nói nhiều vậy mà tôi chẳng hiểu gì, là tôi không đủ thông minh hay cô có vấn đề?"
Tôi im lặng nhìn anh.
Sau vài giây, anh ta nhận ra, mắt hơi nheo lại: "Du Khinh Diên, tôi trông có đói khát đến mức ấy sao?"
"..."
Tôi ngoan ngoãn xuống xe.