Thanh Hòa - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-05-14 14:23:06
Lượt xem: 437
1.
Ngày đại hôn, cùng vào cửa với ta có một thị thiếp tên là Vãn Nương. Đêm đấy, hai ngọn nến đỏ mạ vàng trong phòng tân hôn đã cháy hết từ lúc nửa đêm.
“ Công chúa, người đừng đau lòng.” Tư Ngân miệng thì khuyên nhủ ta như thế, nhưng quay qua lại thầm lén lau nước mắt.
Ngay cả khi quay lưng về phía ta, ta vẫn có thể nghe được nha đầu này có giọng mũi mạnh mẽ. Kể từ khi phụ hoàng và mẫu hậu lần lượt qua đời vì bệnh tật, người duy nhất đối xử chân thành với ta chính là nha đầu Tư Ngân này.
“Những kẻ trong cung lấy cuộc hôn nhân này ra để cười nhạo ta. Hắn không đến, ta cũng thấy nhẹ nhõm, chẳng có gì phải buồn cả.”
Ta tháo những đồ trang sức bằng ngọc trai lạnh lẽo trên đầu xuống, một tay chống cằm, lẩm bẩm với Tư Ngân: “Bên ngoài nói gì khó nghe lắm phải không?”
"Công chúa,người đừng để ý, nếu bệ hạ và nương nương còn sống, bọn chúng sẽ bị chặt thành từng mảnh cho cá ăn. Không ! Cho chó ăn!" Tùy Ngân nghiến răng nghiến lợi.
"Ta chỉ hận mình không phải nam nhân, phụ hoàng mẫu hậu đột ngột qua đời, quần thần theo pháp chế để Ninh Vương nhiếp chính. Vị thúc thúc này của ta rất đa nghi. Cho dù hắn biết Thái tử là người lỗ mãng, ta cũng sẽ không vượt qua khuôn phép, thế nhưng hắn vẫn hủy hoại ta, bôi nhọ danh tiếng Thái tử, trấn áp quyền lực của Thái tử.
Hốc mắt Tư Ngân đỏ bừng: “ Công chúa, bên ngoài có tin đồn người bị Thái tử....”
Danh tiếng nữ tử còn quan trọng hơn cả tính mạng, nếu nói không quan tâm thì đấy là nói dối.
Thái tử đúng là có đi đến Trùng Hoa cung một chuyến, nhưng giữa chúng ta cũng không có phát sinh cái gì. Bây giờ tin đồn cố tình lan truyền trong hoàng cung đến mức xấu hổ như vậy, có thể thấy hoàng đế và thái tử rạn nứt sâu sắc, triều đình sớm muộn cũng sẽ sinh biến.
Ta cũng không biết lúc đó, ta có thể làm được gì ? Ta vòng ta qua ôm lấy Tư Ngân an ủi :
“Hãy bỏ qua những lời bàn tán bên ngoài. Tư Ngân, ở lại với ta thêm một năm nữa. Sau một năm ta sẽ để em đi. Chung quy thì mệnh của em cũng tốt hơn ta. Nếu đến lúc đó chỉ có một trong hai người có thể sống được, em hãy rời xa ta, tự mình kiếm sống."
“Khụ, khụ, khụ, công chúa sao lại nói những lời không may mắn như thế. Trần gia dù có tệ đến đâu, tốt xấu gì trong người chúng ra cũng còn rất nhiều ngân lượng. Cùng lắm thì chúng ta làm một phú hào trong sạch sống hết nửa đời còn lại.”
Với thân thế này của ta, ta cũng không dám mơ ước những điều này. Dù thế nào đi nữa, kiếp này ta cũng không có cơ hội sống trong sạch nữa rồi.
Ta vực dậy tinh thần, cười với Tư Ngân rồi nói: “ Được, vậy thì chúng ta cũng làm một phú hào giào có nha.”
2.
Mọi chuyện diễn ra không như ta mong đợi.
Ngày thứ hai mẹ chồng ta cho người chuyển lời đến, nói công chúa là kim tôn ngọc quý nên không cần phải thỉnh an. Thực ra chính là vì thanh danh ta không tốt nên dứt khoát tránh mặt để đỡ phiền.
Ngược lại ta rất vui vẻ ở lại Ảnh Viên, nhưng gần đến trưa, thiếp thất của Trần Yên là Vãn Nương mang theo 6,7 nha hoàn đến chỗ ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-hoa/chuong-1.html.]
Bên ta chỉ có một nha hoàn thiếp thân là Tư Ngân. Phô trương mất nửa ngày. May mà ta từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, từ trong xương cốt toát ra khí chất ngay thẳng mà thờ ơ, xa cách , không bao giờ tức giận với người khác.
Tư Ngân đứng thẳng lưng, bất mãn giáo huấn Vãn Nương: “ Nếu đã đến thỉnh an, thì nên thông báo từ cửa.”
Vãn Nương phớt lờ câu nói của Tư Ngân, trực tiếp nói với ta:
“Sao vậy, phu quân không nói với tỷ tỷ về Vãn Nương sao ? Ồ, đúng rồi, xem trí nhớ của ta này. Tối qua đại hôn, phu quân vẫn luôn ở trong phòng của ta. Sợ là tỷ tỷ vẫn chưa gặp qua phu quân nhỉ ?. Nhưng mà cũng không cần gấp,lại nói người là đương gia chủ mẫu, ta sống ở đây, còn phải nhờ tỷ tỷ chiếu cố.”
Vãn nương nói xong, sau lưng một nha đầu tên Trầm Bích bỗng “bịch” một cái quỳ xuống : “ Công chúa tha tội, nô tì không có cố ý lấy viên ngọc đó, chỉ là nô tì thấy nó bị ném ở bên cái cái bô, là nhị công tử không cần. Trong nhà nô tỳ có mẹ già bệnh nặng, đệ đệ còn nhỏ, xin ngài ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ.”
Trầm Bích dập mạnh đầu xuống đất, rất nhanh trán đã đỏ cả một mảng lớn.
Lời nói chân thành, nước mắt rơi như mưa, đén mức ngay cả Tư Ngân cũng có chút cảm động. Nhưng ta vẫn lạnh lùng nói : “ Đánh 30 gậy, đuổi ra khỏi phủ.”
Sau đó ta lạnh lùng liếc sang Vãn Nương : “ Ta với cô không thích hợp làm tỷ muội. Nếu cô không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi.”
Sau khi Vãn Nương rồi đi, Tư Ngân bối rối hỏi ta: “ Cố phải công chúa tức giận Vãn Nương nên cố ý phạt Trầm Bích thật nặng không?. Trước đây trong cung có cung nữa làm hỏng quà sinh thần của người, mà người cũng không mắng một câu nào”.
“ Nếu ta tha cho Trầm Bích, Vãn Nương sẽ phạt nàng ta thật nặng để lập uy, để nói cho người trong nhà biết ai là mới chủ mẫu của nhà họ Trần. Ngược lại, nếu ta phạt thật nặng Trầm Bích thì cô ta sẽ tha cho Trầm Bích, nhằm để thu phục nhân tâm. Nếu như kết quả là ta thua, hà cớ gì phải mạo hiểm mạng sống của nha đầu đó.”
“ Vậy không phải là công chúa đã cứu Trầm Bích sao, trong mắt kể khác người vẫn là một người xấu”.
Bây giờ đối với ta hư danh còn quan trọng sao?
“ Việc người khác nghĩ về ta tốt hay xấu chỉ là thứ yếu. Ta cảm thấy mọi việc không có kết thúc dễ dàng như vậy, gần đây hãy để ý trong viện chặt chẽ hơn.”
Trong nửa tháng sau đó, Vãn nương không đến nữa, mà Trần Yên cũng không có lộ mặt.
“ Công chúa, người đúng là liệu sự như thần. Kết quả Trầm Bích kia cũng không bị đuổi ra khỏi phủ.”
Trà Đào Cam Sả
Tư Ngân đang quạt cho ta, Ta đút cho muội ấy mấy miếng điểm tâm mà phòng bếp mới mang đến: “ Không phải ta giỏi tính toán, mà ta lớn lên trong cung, đã gặp qua rất nhiều loại người. Cô ta không bị đuổi khỏi phủ, tất nhiên sẽ oán hận ta, chúng ta phải cẩn thận hơn.”
“Công chúa, có một chuyện em chưa kịp báo cáo với người, ngọc ấn của người đã bị thất lạc rồi. "
Ta đang uể oải ngồi đó, nghe Tư Ngân nói lập tức kinh ngạc ngồi thẳng dậy: “ Ngọc ấn không phải được đặt chung một chỗ với ngân lượng và trang sức sao ?”
“ Đúng vậy, nhưng người yên tâm, ngân lượng và trang sức đều không bị mất đâu.”
Ta thở dài “ Ngốc quá, chính vì ngọc ấn bị mất nên mới đáng sợ. Nghĩ mà xem, nếu nói ngọc ấn ngoại trừ là vàng, cũng nó không có giá trị gì khác, thế tại sao phải trộm đi?”
Ta cúi đầu nghĩ một lúc rồi nói với Tư Ngân: “ Đi lấy bút mực đến đây, em giúp ta gửi một bưc thư đến Đình Úy phủ. Bất kể có âm mưu gì đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết.”