Thanh Hòa - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-14 14:28:31
Lượt xem: 302
5.
“ Nàng vậy mà.... vậy những tin đồn bên ngoài là như thế nào? “
Ta giả vờ không biết, “ Phu quân đang nói tin đồn gì?”
Trần Yên ôm chặt ta, rồi cọ cọ mặt vào tóc ta , điệu bộ như đang ôm một bảo bối vậy.
“ Không nói chuyện này nữa, ta thật sự rất vui, rất hạnh phúc.”
Ta thừa cơ nói: “ Phu quân, xin chàng tha cho Tư Ngân đi.”
“ Được.”
Buổi trưa mùa hè, nắng chói chang. Tư Ngân đang chỉ đạo hai tì nữ đổi đá viên trong phòng. Ta kêu Tư Ngân ở lại, cho những người khác lui xuống.
“ Trông công chúa hôm nay rất mệt mỏi, có muốn gọi đại phu xem một chút không?”
Trà Đào Cam Sả
Ta lắc đầu: “Không phải bệnh, có lẽ là do ta cảm thấy thấy bẩn.”
Tư Ngân rơi nước mắt: “Nếu không phải cứu em, công chúa cũng sẽ không phải như thế.”
Ta vội ôm lấy Tư Ngân, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Không chỉ vì em, mà còn vì cuộc sống chúng ta sau này.”
“ Thanh Hòa, nàng ở đâu? Tức c.h.ế.t ta rồi, hôm nay bọn chung lại nói mấy câu vô nghĩa nữa, ta rất muốn đánh cho bọn chúng một trận."
Trần Yên hung hăng xông vào, miệng vì ta mà bất bình .
Trên mặt không có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng ta lại vô cùng khinh thường hắn.
Hắn chỉ là đại trượng phu ngoài miệng,lại chưa bao giờ làm gì để minh oan cho ta.
“ Mặc kệ bọn chúng nói đi.” Nói xong ta bịt miệng nôn khan.
“ Nàng sao vậy? Chẳng lẽ là .... có rồi?” Trần Yên hưng phấn xoa tay.
Ta bình tĩnh trả lời: "Có lẽ vậy."
Trần Yên chưa kịp vui mừng thì tiểu đồng của hắn đột nhiên chạy vào quỳ xuống: “ Không hay rồi, loạn tặc đã vào kinh thành rồi.”
Trong năm qua, triều đình liên tiếp bị thất bại ở biên cương. Thật không ngờ trước khi giặc ngoài xâm chiếm, loạn tặc nổi dậy đã chiếm kinh thành trước.
“ Ngày hôm trước Hoàng thượng và thừa tướng đã bỏ trốn. Thái tử và những quân lính còn lại của triều đình cũng đã trốn thoát vào đêm qua. Sáng nay quan giữ công thành đã mở cửa thành đầu hàng rồi. Bọn loạn tặc vừa vào thành đã cho bao vây nhà chúng ta. Khẳng định là biết nhà chúng ta là phú hộ bậc nhất kinh thành.”
“ Cha, người cận trọng lòi nói ! Sao cha dám gọi những kẻ đó là loạn tặc.” Lời Trần Yên nói làm Trần Văn Sinh sợ đến mức không dám nói nữa.
Hai cha con tỏ vẻ sợ hãi, thậm chí còn kém bình tĩnh hơn Vãn Nương. Vạn Nương vung quạt nhìn ta: “Ta nói bọn họ chỉ là cầu tài thôi, không bằng vung tiền để tránh tai họa.”
Mẹ Trần trợn mắt nhìn Vãn Nương: “ Nếu chỉ đơn giản như vậy đã tốt. Cha chồng ngươi đã tự mình đi nói chuyện, quân sĩ ngoài cửa đã vung đao, suýt chút nữa g.i.ế.c c.h.ế.t ông ấy.”
“ Cha chồng như như vậy đi nói khác nào bố thí, ta nghĩ bọn chúng cũng muốn giữ thể diện, nếu không thì sao chúng không động thủ mà cứ đúng đấy. Chúng ta ấy à, vừa phải cho chúng tiền, vừa phải giữ mặt mũi cho bọn chúng. Phải phái một người cao quý đi cầu xin bọn chúng.”
Mọi người có mặt đều nhìn ta, ta nhìn Trần Yên, hắn ta thấy thế nhanh chóng quay đầu đi.
Ta không khỏi buồn cười, đây chính là kẻ nửa canh giờ trước mới cùng ta thề non hẹ biển.
Ta cụp mắt, xoay chiếc cốc sứ trong tay, chậm rãi nói: “ Nữ tử một mình đơn độc đi vào doanh trại loạn tặc, chỉ sợ ngoài mặt có những thứ nói ra không hay lắm.”
Trần Yên ngượng ngùng nói với ta : “ Hay là nàng đi đến đó một chuyến. Nàng là công chúa, bọn chúng sẽ không dám làm gì nàng. Nếu cứ tiếp tục thế này, ta sợ bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ g.i.ế.c vào đây.”
Mọi người Trần gia có mặt ở đây, già trẻ đều gật đầu đồng tình.
Tuy ta không có chút tình cảm nào với Trần Yên. Nhưng hắn đẩy ta ra ngoài dù biết ta có thai, điều đó khiến ta đối với thế gian cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Ta bình tĩnh nói: “ Phu quân đã muốn như thế, thiếp sẽ không từ chối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-hoa/chuong-3.html.]
Ta phải tự an bài hậu sự cho mình rồi.
6.
Doanh trại của loạn quân phái kiệu mềm đến đón ta.
Bọn họ không có quần áo giống nhau, có người mặc áo giáp, có kẻ chỉ mặc quần áo vải thông thường. Trông giống như dân tị nạn đang tụ tập lại một chỗ, nhưng thật ra nếu quan sát kĩ lại thấy rất khác thường.
Trong lòng ta có một suy đoán táo bạo.
“ Tướng quân xưng hô như thế nào?”
Thủ lĩnh của loạn quân mặc một bộ áo giáp rách, trên đầu quấn khăn đỏ: "Tướng quân? Chưa từng có ai gọi ta như vậy. Các huynh đệ đều gọi ta là đại vương."
“Nếu ta đoán không lầm thì tướng quân là Thẩm Dịch, chỉ huy huấn luyện của quân đoàn Giao Thành phải không?”
Ta bắt gặp sát khí lóe lên trong mắt đối phương, không đợi hắn trả lời nói tiếp: “ Thẩm tướng quân có phương pháp trị quân rất hữu hiệu, tuy rằng các tướng sĩ dưới trướng đã cải trang, nhưng mỗi bước đi đều thể hiện sự uy nghi như hổ sói. Mỗi khi đội ngũ xuất phát, bước chân chỉnh tề. Ngay cả khi ngồi dưới đất cũng phải thẳng lưng. Thử hỏi tiên hạ này có loạn quân như vậy sao? Tướng quân vừa vào kinh thành đã đến bao vây Trần gia, điều này chứng tỏ ngài rất quen thuộc với kinh thành. Lần này lại suy nghĩ chu toàn, còn đặc biệt phái kiệu mềm đến đón ta. Thiên hạ này kiếm đâu ra một sơn đại vương như thế.”
Thẩm Dịch cười lớn: “Vậy ta đâu nhất định phải là Thẩm Dịch?”
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, ta cũng không tránh ánh mắt của hắn, lợi thế thương lượng duy nhất của ta là dã tâm của hắn, có những lúc lòi nói càng cởi mở càng tốt, “ Ta đã xem qua bản đồ trú phòng ở thư phòng của phụ hoàng. Giao Châu cách kinh thành gần nhất, hơn nữa người dân Giao thành thích bắt chéo chân khi ngồi trên đất.”
Đoán chừng ngay cả bản thân Thẩm Dịch cũng không phát hiện ra, lúc này phần lớn các binh sĩ bên ngoài lều đều có dáng vẻ này.
Ta tận dụng thời cơ, thoải mái nói tiếp : “ Thiên hạ sụp đổ, thay vì tướng quân làm đại vương loạn thế một thời, chi bằng ủng hộ tân đế, cố gắng xoay chuyển tình thế, giành lấy công huân. Hiện tại, hầu hết quan viên trong triều đều đi theo thái tử. Tướng quân cũng có thể ủng hộ Thái tử, việc công phá kinh thành lần nay có thế nói vì Thái tử phá đi cục diện này.”
Ta không nghĩ thái tử tốt hơn hoàng đế, ta chỉ muốn thuyết phục Thẩm Dịch rời đi để bảo vệ bản thân và Trần Gia.
Chỉ dựa vào binh linh Giao Thành sẽ rất khó để bình định thiên hạ, đến cuối cùng không khác gì các phiên trấn tự thành lập thế lực riêng của mình rồi tấn công lẫn nhau.
Bản thân Thẩm Dịch chắc chắn đã nhìn thấy tình huống này, hắn chiếm kinh thành dưới danh nghĩa thổ phỉ, đây chính là biểu hiện hắn mâu thuẩn nội tâm.
“ Tướng quân đã chiếm được kinh thành, bất kì phiên trấn nào trong thiên hạ đều có thể lấy danh nghĩa cần vương để phát binh. Tuy rằng cuối cùng không biết ai sẽ chết, nhưng người đầu tiên bị ăn thịt nhất định là ngươi."
Cũng may Thẩm Dịch không có khinh suất, nghe theo lời ta nói. Ngày thứ hai ta được bọn họ khách khí đưa về phủ. Loạn quân rút lui, kinh thành trở thành trạng thái vô chủ.
Vài ngày trước khi ta về phủ, Trần Yên đã đến phòng ta và giả vờ khóc biết ơn. Thời gian trôi qua, ta có thai nên không thể chung phòng, suốt mấy ngày đều không nhìn thấy hình bóng hắn.
Thời gian này luôn có tin tức các phiên trấn đang khởi binh cần vương, nhưng không có ai biết được tung tích hoàng đế đang ở đâu.
Ta biết bản thân mình có mối liên hệ mật thiết với vận mệnh của vương triều. Nên gọi Tư Ngân lại nói. “ Ta đã nói trước rẳng chỉ giữ em một năm, sau một năm sẽ thả em đi. Em mang theo ngân phiếu, giả làm ăn mày, một đường chạy về hướng tây trốn ra biển.”
Tư Ngân bướng bỉnh đẩy ngân phiếu lại chỗ ta: “ Em không đi !”
"Em đến đó trước để ổn định mọi việc, sau khi sinh xong ta sẽ đến tìm em."
“ Thật không?”
“ Tất nhiên rồi.”
Tất nhiên là ta nói dối em ấy.
Tư Ngân rời đi được 3 ngày, ta bị bắt đưa đến từ đường Trần gia.
“ Ngươi đã thất thân, hoài thai nghiệt chủng thì nên tự sát. Hà tất phải chờ tôn trưởng xử trí.” Mẹ Trần thần sắc dữ tợn nói.
Ta nhìn bài vị trên mặt đấy và nói với bà ta đứa trẻ này là con cháu Trần gia.
Bà ta phát điên hét lên: “ Nói bậy! Con trai ta chưa bao giờ chạm vào ngươi. Người vào doanh trại loạn quân rồi quay lại nói mình có thai. Đây không phải là nghiệt chủng thì là gì?"
Ta nhìn Trần Yên, nhưng hắn ngay cả một câu cũng không nói.
“Xem ra thúc phụ hoàng đế của ta đã chết, Các ngươi sợ một công chúa mất nước như ta sẽ liên lụy các ngươi, nên các ngươi liền từ bỏ cốt nhục của mình để bảo vệ lấy bản thân các ngươi.”
Mẹ Trần bảo vệ Trần Yên, ra lệnh cho hạ nhân đứng bên trái, bên phải mỗi người cầm một mảnh lụa trắng và siết lấy cổ ta. Ta không hề giãy giụa, nhưng khi thấy mình sắp chết, Trần Văn Sinh đột nhiên hoảng sợ từ bên ngoài chạy về: "Dừng lại! Dừng lại nhanh! Thái tử đã lên ngôi và trở lại triều đình, muốn đi gặp Thanh Hòa công chúa!”