Thanh Hoè - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-08 16:54:55
Lượt xem: 4,138
⒋
Vì giải độc trên người hắn, ta mỗi ngày phải đi Tang Linh Sơn hái một lượng lớn thảo dược, quan trọng nhất là phải hái được Tri Lộ Thảo, cha cũng bắt ta phải tìm cho bằng được.
Tri Lộ Thảo tại chợ phiên giá trị trên trời hiếm có khó tìm, cha ơi, A Hoè có phải là thần tiên đâu mà muốn gì cũng được?
...... Nhưng mà, không sai, ta là A Hoè mà, việc này thì cũng sẽ có cách giải quyết thôi.
Giang Hoành Thanh khôi phục rất nhanh, đã có thể đi bộ theo ta lên núi, đại khái là muốn rèn luyện thân thể khoẻ mạnh chút đi!
Ta đã quen thuộc với việc hắn không nói lời nào, chỉ một mình tự nói chuyện, còn phải thỉnh thoảng quay đầu xem hắn có lạc mất hay không.
Trông thấy cây hòe lớn, ta xa xa liền đến cạnh, vừa chạy vừa hô to "Đại ca ơi!"
Hoè đại ca cười vui vẻ, nhưng khi trông thấy Giang Hoành Thanh đằng sau lưng ta, sắc mặt lại nghiêm túc lên mấy phần.
"Lâm Bảo nhi, tên nhóc con này sát khí không nhỏ đâu nha."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“...... Kệ, chỉ cần không sát đến chỗ chúng ta là được."
Ta mở nắp bình đựng đầy sương sớm đã chuẩn bị sẵn từ trước từ mấy ngày nay, ngửi ngửi, ra vẻ khoa trương nhìn về phía hoè đại ca.
"Thật là thơm a......"
Đại ca thèm đỏ mắt.
"Đại ca, đại ca có nhìn thấy Tri Lộ Thảo ở đâu không?"
"Đỉnh núi góc Tây Bắc cạnh tảng đá lớn bên trên vách đá dựng đứng khoảng ba bốn thước!"
...... Ta không ngờ mọi việc lại có thể thuận lợi trôi chảy thế.
"Đi thôi, cám ơn đại ca a!"
Ta đậy nắp bình lại, không để ý tiếng kêu rên đầy đau lòng của hoè đại ca, lôi kéo Giang Hoành Thanh đi về phía đỉnh núi.
Hắn tựa hồ có chút kháng cự khi tiếp xúc với người khác, thân thể cứng một chút, nhưng mà cũng không có buông tay ra.
“...... À…Cái kia, ta tương đối ngây thơ, cũng thích trò chuyện cùng cây cối chim muôn chó mèo, ngươi đừng ngạc nhiên nhé!"
Lại không có phản ứng gì.
Thật vô vị, không bằng nói chuyện với đại Hoàng nhà hàng xóm còn thú vị hơn nhiều.
Đi một lúc, đã đến đỉnh núi, ta biết nơi này hướng lên địa hình phức tạp hiểm trở nhiều cạm bẫy, liền kéo Giang Hoành Thanh ngồi trên một tảng đá, đem giỏ thuốc của mình đặt ở bên cạnh hắn
"Ngươi ở đây ngoan ngoãn ngồi chờ một lúc, chờ ta khoảng một canh giờ, ta đi hái Tri Lộ Thảo!"
Hắn cúi đầu, ta không biết hắn đang suy nghĩ gì.
⒌
Hai canh giờ về sau, ta vì hái thuốc mà bắp chân lẫn cánh tay đều bị thương, toàn thân vô cùng bẩn thỉu lại một lần xuất hiện cạnh cây đại thụ mình đã đánh dấu, ta khiếp sợ phát hiện:
Con mẹ nó chứ, mình lạc đường rồi!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-hoe/chuong-2.html.]
Càng cạn lời hơn chính là, ta biết cỏ cây hoa lá ở nơi này luôn luôn ngủ ngày, hô gọi thế nào cũng đều kêu không tỉnh......
Nhưng là ta không hề từ bỏ, thẳng đến lần thứ sáu ta gặp lại cùng một cái cây…
Cảm giác về phương hướng của ta từ trước đến nay vô cùng tốt, huống chi cái Tang Linh Sơn này ta đi đã nhiều năm như vậy, làm sao mà nói không thể ra ngoài là không ra được?
Nhất định là đã quá lâu rồi ta không lên đỉnh núi nên mới ra cơ sự này!
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cảm giác được phía sau có ánh mắt âm trầm.
Vừa quay đầu......
Mẹ ơi, sói đại ca! Xong đời rồi!
Có thể thương lượng môt chút được không!
"Sói huynh, huynh có biết đường xuống núi này đi thế nào không? Ngày sau tất có tạ ơn hậu hĩnh!"
Con mắt sói ánh lên lục quang.
“...... Vậy ngay buổi chiều hôm nay ngươi mang thân ra tạ thì thế nào?"
Sói huynh đi về phía trước hai bước, lộ ra răng nanh.
...... Xong đời rồi, nó không phải là loại động vật bình thường, ta thương lượng không được.
Nói cách khác, nó là sói thành tinh rồi.
Yêu quái!?
Chết tiệt, những thứ viết trong thoại bản kia toàn bộ là sự thật!
Chân ta mềm nhũn, kém chút nữa là lăn xuống núi.
Cha ta nói qua, chẳng may gặp nguy hiểm, ba mươi sáu sách chạy là thượng sách!
Nhưng mà huhu vấn đề là ta vừa mới kém chút nữa là tuột xuống đáy vực mới bò được lên khỏi vách đá kia, tiêu hao không ít khí lực mới ổn định được thân thể thì làm sao mà chạy thắng được con sói này bây giờ......
Mặc kệ, liều một phen biết đâu lại thành công!
Ta hít mạnh một hơi quay người chạy xuống, chợt đụng vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Mùi thơm ngát lượn lờ , hương thơm để người ta an tâm ngay, ta một nháy mắt sửng sốt, rất muốn được hắn ôm trong n.g.ự.c ngủ một giấc.
Nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là ước nguyện trong nháy mắt của ta mà thôi.
"Giang Hoành Thanh chúng ta chạy mau đi!"
Hắn không nói lời nào, ta chỉ cảm giác áp suất trong không khí bị nén xuống.
Giang Hoành Thanh bỗng nhiên ôm lấy ta, nhẹ tay che mắt của ta lại, thanh âm dù lạnh nhưng vẫn còn chút ấm áp.
"Ngoan."
......
Chúng ta không sao đâu.