THANH LOAN - 8 (FULL)
Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:00:42
Lượt xem: 120
Vào ngày đầu năm mới, ta thức dậy rất sớm.
Đầu năm mới, vạn vật đều mới mẻ, dường như ngoại trừ ta ra, mọi người đều đã quên đi cái c--hết của ngày hôm qua.
Ta nhờ người đưa ta đến xích đu và bắt đầu đong đưa, sau đó cẩu hoàng đế đến.
Hắn nói hôm qua hắn bận rộn nên đã bỏ bê công chúa, hôm nay hắn rảnh và đặc biệt đến tặng quà cho công chúa để chúc mừng năm mới.
Hắn đã chuẩn bị ba thứ. Cái đầu tiên là cây cung của ta, cái mà phụ hoàng đã ban tặng cho ta. Thực ra, sau khi họ lấy cây cung đi, ta biết rằng nó chắc chắn đã được trao cho Hoàng đế.
Hắn chơi đùa với những hình chạm khắc trên cây cung và nói: “Công chúa Thanh Loan đã dùng cây cung này b.ắ.n vào n.g.ự.c trái của ta.”
Ta mỉm cười đáp: “Đáng tiếc trái tim của ngươi sinh ra ở bên phải.”
"Tất nhiên, ông trời sẽ không g--iết ta."
"Vì đây là quà của ta nên xin hãy trả lại cho ta."
"Không vội."
Hắn rút con d.a.o găm ra và cắt dây cung. Dây cung được làm bằng gân bò mịn, chắc chắn và không dễ đứt. Hắn cắt giống như cắt gân chân của ta.
Ta cười: “Ngươi sợ.”
Hắn ném cây cung gãy xuống đất: “Nếu Công chúa muốn thì tự mình đến lấy.”
Ta nói: “Ta không thể đứng dậy hay đi lại được.”
"Đáng tiếc, nếu ngươi có thể bước đi, Phương Tư Tận đã không phải c--hết. Hắn nói Thanh Loan không thể đi, nhưng Thanh Loan có thể bay. Bay đi, bay tới chỗ ta!"
Ta đu trên chiếc xích đu, nhìn hắn và mỉm cười: "Ta đang bay, ngươi không thấy sao?"
Cẩu hoàng đế rất tức giận và ra lệnh cho mọi người giữ chiếc xích đu của ta lại.
Ta không có cảm giác gì ở phần thân dưới của mình và ta không thể bay nếu không có ai đẩy ta.
Cẩu hoàng đế hài lòng và nói với ta bằng một giọng trầm: "Thanh Loan, nhìn xem, ngươi không thể bay."
Ta nhìn hai người tuyết trong sân. Người tuyết không thể đi hay bay... Nhưng họ sẽ cùng nhau đi đến những nơi mà không ai có thể tìm thấy. Nhưng ta đã không nói với hắn điều này, hắn không xứng đáng được nghe điều đó.
"Được rồi, ta không biết bay, món quà thứ hai của ngươi là gì?"
Đó là một lá cờ của tiền triều.
Hắn nói rằng hắn đã ra lệnh cho người lục soát nhà của Phương Tư Tận, nhưng hắn không ngờ rằng trong nhà Phương Tư Tận có một lá cờ của tiền triều.
"Đây là tội phản quốc, Thanh Loan, nên ta đã ra lệnh g--iết cả gia tộc hắn.
Lá cờ này thuộc về quê hương của ngươi và nên được để lại cho ngươi để an ủi nỗi nhớ quê của ngươi."
Ta nhìn lá cờ rồng năm móng.
Hồi đó, phụ hoàng nói rằng rồng tuy có móng vuốt đứng nhưng bản chất nó không tàn ác mà có tấm lòng chính trực. Móng vuốt của nó không được tạo ra để g--iết người mà để bảo vệ người dân của nó.
Cờ của đương triều là cờ hổ. Móng đao và răng kiếm, g--iết c--hóc dứt khoát.
Cẩu hoàng đế nói: “Khi rồng và hổ đánh nhau, mọi người đều nói rằng rồng sẽ thắng. Nhưng bây giờ xem ra hổ tốt hơn. Ta là hổ, con ta cũng là hổ. Con của rồng chỉ là một chú chim bị gãy đôi cánh. Thúc bá, huynh đệ, tỷ muội, bằng hữu của ngươi... Ta đã g--iết phụ mẫu yêu quý của ngươi như thế nào? Thanh Loan, ngươi còn nhớ không?”
Tất nhiên, mối hận đó ta thề sẽ không bao giờ bị quên.
"Còn có cái thứ ba, cái này, ngươi nhất định sẽ thích."
Lời vừa dứt, chiếc hộp gỗ liền rơi xuống đất.
Thủ cấp của Phương Tư Tận lăn xuống tuyết, nhuộm đỏ phần tuyết còn lại.
Người ta nói rằng Phương Tư Tận đã từ chối quỳ gối khi c--hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-loan/8-full.html.]
Cẩu hoàng đế nói, chàng không phải thần y, không thể làm cho Thanh Loan đứng dậy, nhưng nếu có thể khiến ta cúi đầu trước mặt hắn, hắn sẽ tha mạng cho chàng.
Phương Tư Tận thẳng lưng và hơi ngẩng đầu lên.
"Nhưng ta muốn c--hết."
Cẩu hoàng đế hẳn là không hiểu tại sao chúng ta lại không chịu quỳ lạy hắn. Chúng ta là con rồng và sẽ không bao giờ khuất phục trước con hổ độc ác.
Phương Tư Tận c--hết một cách bất hạnh và phải chịu rất nhiều hình phạt. Nhưng đúng như lời chàng nói đêm đó khi quay lưng lại và bôi thuốc cho ta…
"Ngọc có thể vỡ thành từng mảnh nhưng độ trắng của nó không thể thay đổi. Vàng có thể bán được nhưng sức mạnh của nó không thể thay đổi."
Thanh kiếm được nâng lên và hạ xuống, và cuối cùng, cẩu hoàng đế ra lệnh cho người của mình c.h.ặ.t đ.ầ.u Tư Tận.
Thủ cấp này này bây giờ là một trong những món quà của hắn dành cho ta.
Ta nói, cảm ơn, đây là thủ cấp của phu quân ta nên nó phải ở bên cạnh ta.
Hắn hỏi: “Thanh Loan, ngươi có hối hận không? Dù đứng lên hay quỳ xuống, làm cái nào cũng có thể sống sót.”
“Bây giờ, người cũng là vua của một nước…” Ta nâng cằm nhìn hắn: “Ngươi ở trước mặt ta chẳng phải vẫn như cũ, không thể đứng lên hay quỳ xuống sao?”
"Ta có thể giam cầm ngươi cả đời."
Quá ngớ ngẩn, chiếc lồng không thể chứa được chú chim dũng cảm.
Trước khi cẩu hoàng đế rời đi, ta nói với hắn, hãy đẩy ta, ta muốn chơi xích đu.
Lúc đó hắn quay lại và nhìn ta chăm chú.
Thế là ta cười: “Sao thế, ngươi sợ ta bay à?”
Hắn nghe xong liền sải bước tới và đẩy ta một cái thật mạnh. Chiếc xích đu đu lên cao, muốn chạm tới chân trời.
Đột nhiên tuyết rơi dày đặc đến nỗi mái tóc đen của ta chuyển sang màu trắng.
Ta sẽ sống cuộc sống của mình trên thế gian này mà không cần suy nghĩ, điều này được tính là không thất hứa sao?
Hoàng đế rời đi, chắp tay sau lưng và sải bước dài.
Ta không định để hắn đi như thế này.
Chất liệu của cây cung nhìn chung rất đặc biệt, mặt trên là bạch đàn và mặt dưới là tre. Nhưng chiếc cung ta dùng hôm nay được làm bằng tre già. Vốn là một chiếc nạng, nhưng sau khi bị Phương Tư Tận bẻ đôi, nó đã bị vứt đi đâu đó.
Chàng giấu ở phần cuối bức thư và kể rằng hằng đêm chàng đã thức để sẽ âm thầm đẽo tre. Nó được gọt thành một mũi tên và một cây cung.
Cây cung gãy này thật sự không tốt lắm, chỉ có thể kéo một lần là sẽ vỡ vụn. May mắn là ta có một mũi tên.
Khi xích đu đạt đến điểm cao nhất, ta lấy cung tên giấu dưới váy ra và nhắm vào cẩu hoàng đế. Ta nhớ rằng trái tim hắn ở bên phải. Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn nhớ rõ ràng.
Mũi tên tre từ phía sau đ.â.m vào n.g.ự.c phải của hắn, hắn c--hết lặng, hai mắt đỏ hoe quay lại.
Hắn cầm cán mũi tên trong tay, m.á.u đang chảy róc rách và nó quá trơn nên rất khó cầm.
Với một tiếng bộp, hắn quỳ xuống đất và chống bằng hai tay.
“Ta chưa bao giờ quỳ gối vì ngươi, nhưng bây giờ ngươi mới là người quỳ xuống vì ta.” Ta nói.
Hắn cố gắng mở miệng, m.á.u phun ra từ miệng: “Ngươi cho rằng ngươi g--iết ta rồi có thể sống sót sao?”
Hắn vừa dứt lời, ta đã bị các cao thủ bao vây.
Ta ngồi trên xích đu, bình thản mỉm cười với hắn. Ta không thể sống, nhưng ta không sợ...
Đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà.
Chàng đang ở trên cầu đợi Thanh Loan.
(HẾT)